Phía trên trống không, đồ sứ Thanh triều vốn được đặt ở nơi đó, không thấy nữa.
Trên mặt đất văn phòng sạch sẽ, nói vậy là sớm đã được người quét dọn sạch sẽ.
Cho nên, vừa mới ở Bách Thịnh, cô thấy vết thương trên mu bàn tay của hắn, là bị Cố lão tiên sinh ném đồ sứ trúng sao?
Cứ việc mấy đồng sự đang bàn chuyện phiếm, nói ngắn gọn, nhưng Tần Chỉ Ái vẫn có thể tưởng tượng ra, hình ảnh ngay lúc đó, có bao nhiêu hung ác nguy hiểm.
Mọi người còn đang đang anh một lời tôi một câu, nhưng Tần Chỉ Ái không nghe nổi nữa, cô an tĩnh đứng ở một bên, hoảng hốt trong chốc lát, rồi sau đó nhìn thoáng qua màn hình máy tính, đã đến giờ tan tầm, nhớ đến còn có chút việc còn chưa hoàn thành, liền rút USB, sau đó mang theo túi, nhẹ giọng nói ‘gặp lại’ với mọi người, rồi rời đi trước.
Lên ngồi tàu điện ngầm, về đến nhà, Tần Chỉ Ái nấu một tô mì, ăn no bụng, rồi trở lại phòng ngủ, mở máy tình, xử lý nốt công việc ban ngày chưa xong.
Sự chú ý của cô, cũng không vô cùng tập trung, cho nên hiệu suất làm việc rất thấp, thường đánh chữ, rồi ngừng lại.
Bình thường một giờ có thể xử lý xong, nhưng hôm nay ước chừng cô phải tốn ba giờ mới hoàn thành.
Kiểm tra sơ một lần, sau khi xác định không có vấn đề gì, cô liền gữi file đến hộp thư Tiểu Vương, khép lại máy tính, đi vào phòng tắm.
Trong đầu rối loạn, rõ ràng không có gì, cũng không suy nghĩ gì, nhưng lại cảm thấy có rất nhiều chuyện.
Lúc tắm rửa, lại tắm rửa rồi gội đầu, rồi lại tắm rửa.
Lộn xộn một hồi, mới miễn cưỡng từ trong phòng tắm bước ra, mở ngăn tủ, lấy áo ngủ mặc vào, vào lúc cô do dự, cô quyết định đổi quần áo, sau đó tìm điện thoại di động và bóp tiền, vội vã ra khỏi nhà, chặn một chiếc taxi, đi đến “Kim bích huy hoàng”.
Đợi xe đến cửa lớn “Kim bích huy hoàng”, lúc tài xế xe taxi nhắc nhở cô trả tiền, Tần Chỉ Ái mới phản ứng lại, rốt cuộc mình đã làm cái gì.
Trả tiền, xuống xe, cô không đi đến kim bích huy hoàng, mà trực tiếp đi đến dưới đèn đường, lẳng lặng nhìn chằm chằm cửa “Kim bích huy hoàng”.
Cô thừa nhận, những lời đó của Tiểu Vương, vết thương trên mu bàn tay của Cố Dư Sinh, những lời nói chuyện của thư ký trong văn phòng với nhau, bện chặt lại quấy nhiễu cô, khiến cô thế nào cũng không yên lòng, tâm tình tệ như vậy, lại còn họp mặt với bạn cũ.
Cô sợ hắn giống với lúc trước gặp Tần Dương, uống đến say như chết, sợ hắn giống như Tiểu Vương nói, say rượu đến dạ dày xuất huyết, lại càng sợ sau khi hắn say rượu, không có người chăm sóc, không có ai làm bạn.
Kỳ thật cô rất cố gắng để mình phân rõ giới hạn với hắn, cũng cực kỳ Cố gắng để mình cố gắng ít tiếp xúc với cuộc sống của hắn.
Nhưng con người khi còn sống, khi gặp được uy hiếp, rõ ràng không nên tiếp xúc, nhưng lại cứ lo lắng cho người ta không thôi.
Mà uy hiếp này của cô, quá cường đại, đùa cười cô, còn chọc cô khóc, càng khiến cô không thể tách rời, cũng khiến cô hận không rời được.
…
Sáng mai có buổi họp, kỳ thật Cố Dư Sinh không nghĩ sẽ uống rượu nhiều.
Chỉ là tại “Kim bích huy hoàng”, một đám bạn cũ đã từng xuất sinh nhập tử, ôn chuyện cũ nói chuyện phiếm, có người nói cuối năm mình muốn kết hôn, nói người hỏi thời gian, nhớ rõ lúc trước, mọi người hứa sẽ uống đến chết không rời.
Một đám đều nói “được”, sau đó liền có người quay đầu, hỏi Cố Dư Sinh một câu: “Cố đội trưởng, cậu? Vẫn một mình sao?”