Dù sao hắn có nhìn thêm một chút cũng chẳng làm được gì, dù sao hắn tìm cớ buộc mình rời xa cô rồi, không muốn quấy rầy cô nữa.
Lục Bán Thành ngồi vào xe, không chút do dự nào liền đạp chân ga, chuyển bánh lái, nghênh ngang rời đi.
Xe chạy cực xa rồi, hắn mới thắng lại, dừng ở ven đường, nằm nhoài lên volang, không nhúc nhích.
–
Hứa Ôn Noãn ở nhà của Cố Dư Sinh và Tần Chỉ Ái ăn cơm xong mới lái xe trở về nhà.
Lúc trước cô dọn ra khỏi nhà Lục Bán Thành, ba cô lại bị bệnh, cô còn thiếu nợ cho nên không còn cách nào khác hơn là phải ở nhà với cha mẹ.
Hơn một năm nay, hội quá SPA làm ăn khấm khá thuận lợi nên thu nhập cao khiến lương của cô cũng tăng rất nhiều, đầu năm không chỉ trả lương cho cô mà còn cấp cho cô một căn hộ nhỏ.
Ban đầu cô không nghĩ đến việc mua nhà nhưng lúc đem tiền đi gửi ngân hàng, cô lại nói với Linh Độ, hắn khuyên cô nên mua nhà.
Nói ở Bắc Kinh có đồ gì cũng không bằng bất động sản… đầu tư vào cũng là nơi cất tiền và sinh lời tốt nhất.
Cô vốn muốn mua ờ vùng ngoại thành, nhưng Linh Độ lại khuyên cô nên mua ở trung tâm thành phố.
Lúc đó giá nhà đột nhiên giảm xuống, sau này lại tăng cao khiến Hứa Ôn Noãn thật sự rất biết ơn Linh Độ đã cho mình những lời khuyên bổ ích như vậy.
Trở lại căn hộ nhỏ, Hứa Ôn Noãn vận động trên máy chạy bộ ngoài ban công nửa tiếng đồng hồ xong thì tắm nước nóng, uống một ly sữa bò nóng, liền bỏ lên giường ngủ.
Không biết có phải do hôm nay cô gặp phải Lục Bán Thành hay không, những chuyện cũ trước kia lại bị đánh thức.
Đã bảy tám tháng nay cô không nằm mơ thấy ác mộng nhưng lần này cô lại nhìn thấy lần nữa.
Hứa Ôn Noãn tỉnh lại từ trong cơn ác mộng, nắm chặt chăn, ngồi bật dậy.
Cô thở dốc từng ngụm từng ngụm một lúc lâu, mới chuyển con ngươi nhìn xung quanh, ý thức được đây là nhà mình, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
So với những khủng hoảng trong cơn ác mộng kia tỉnh lại, bây giờ đã tốt hơn lúc trước nhiều rồi.
Hứa Ôn Noãn ổn định lại tinh thần rất nhanh, xuống giường đi đến phòng thay đồ thay bộ đồ ngủ đã ướt đẫm mồ hôi, sau đó xuống bếp rót một ly nước ấm.
Hứa Ôn Noãn dựa vào bàn ăn, từ từ uống, lại liếc mắt nhìn điện thoại di động xem giờ.
Ba giờ sáng… cô như chợt nhớ đến gì đó, liền bấm vào game.
Quả nhiên là Linh Độ lại gửi đến cho cô một câu chuyện cười.
Hứa Ôn Noãn không trả lời mà trượt lên trên, nhìn những gì trước đây họ từng nói với nhau.
Mỗi ngày đúng ba giờ sáng, đều sẽ có một câu chuyện cười do Linh Độ gửi tới.
Hắn và cô bây giờ lại giống như tâm linh tương thông vậy.
Khi đó cô và Lục Bán Thành mới ly hôn được nửa tháng, lúc đó vì tâm lý của cô có vấn đề nên lúc nào cũng nằm mơ thấy ác mộng, vì vậy mỗi đêm cô đều vùi đầu vào chăn khóc rất đau đớn, không thể nào dừng lại được.
Cô sợ ngày hôm sau mình đi làm hai mắt sẽ sưng đỏ, khiến mọi người nghi ngờ nên mở game ra để thay đổi tâm trạng.
Không ngờ Linh Độ lại online, còn hỏi cô: “Sao đã trễ như vậy rồi mà còn chưa ngủ?”
Cô khóc đến cả người đều nhũn ra, còn hơi đâu mà trả lời tin nhắn của hắn, sau đó nằm một chút, lại thấy hắn gửi tiếp một tin nhắn tới: “Nằm mơ thấy ác mộng.”