Hứa Ôn Noãn ngẩng đầu lên, nhìn thấy người đàn ông hoàn toàn hờ hững không để tâm đến những chuyện mà cô đang nói, trong miệng cô muốn nói gì đó nữa, liền dừng lại.
Lục Bán Thành cho rằng cô nói xong rồi, lúc này mới nhẹ nhàng nhìn cô gật đầu hời hợt nói: “Vậy sao…” sau đó không nói gì nữa.
Thì ra hắn thật sự không muốn biết cô đã xảy ra chuyện gì, chẳng có chút hứng thú nào nữa.
Ngực Hứa Ôn Noãn khó chịu đến nỗi suýt chút nữa cô đã thở không ra hơi.
Trong phòng khách lại cực kỳ yên tĩnh, bây giờ thật sự Hứa Ôn Noãn không còn gì để nói, cứ yên lặng chống đỡ trái tim đau đớn của mình như vậy một lúc, cuối cùng không chịu đựng nổi, cô chỉ có thể chào tạm biệt hắn: “Vậy, không còn chuyện gì, tôi đi trước.”
“Ừ”. Lục Bán Thành lưu loát trả lời.
Hứa Ôn Noãn đứng dậy, Lục Bán Thành vẫn ngồi trên ghế salon, không có ý muốn tiễn khách.
Cô ôm túi đứng ở chỗ cũ 2 giây, sau đó không nhịn được lại giả vờ như hỏi cho vui vậy: “Cô gái kia là bạn gái của anh sao?”
Những chuyện có liên quan đến hắn, từ trước đến nay cô chưa hề hỏi đến nhưng lần này đây là lần đầu tiên cô chủ động mở miệng hỏi hắn…. lưng Lục Bán Thành càng căng thẳng một hồi, ý thức được nếu chân hắn có thể cử động được, hắn sẽ cảm thấy rất vui vẻ, nhưng bây giờ, hắn chẳng thể làm gì cả.
Mặc kệ cô có quan tâm hay không không quan trọng, quan trọng là lúc này hắn không có tư cách xuất hiện trong cuộc đời cô như lúc trước nữa.
Lục Bán Thành nhìn mắt Hứa Ôn Noãn, ôn hòa sạch sẽ, lại sau một lúc mới gật đầu, không ở miệng, chỉ “Ừ” một cái thừa nhận.
Tim cô như bị một lưỡi dao sắc bén cắt qua, toàn thân Hứa Ôn Noãn nhẹ nhàng lay động.
Cô cười với Lục Bán Thành, nói: “Cô ấy rất xinh đẹp, chúc mừng anh.”
Lục Bán Thành cụp mắt, cười yếu ớt không nói gì.
Hứa Ôn Noãn cảm thấy trong mắt mình thật chua xót, cô không dám ở lâu thêm nữa, vội vã nói tạm biệt xong cũng không chờ Lục Bán Thành đáp lại mà liền quay người, nhẹ nhàng đi về phía cửa chính.
Còn chưa đến trước cửa, mắt của cô đã ướt nước, cô không dám giơ tay lên lau mắt, tầm mắt mơ hồ nhìn tìm giày của mình, ngồi xổm xuống, luống cuống tay chân thay giày, buộc dây giày nhiều lần cũng không buộc chặt được, cô liền bỏ qua, đứng lên, mở cửa ra, cô còn chưa cất bước, dây giày đã bung ra, không nhìn rõ lại vấp phải dây, sau đó bị vấp ngã, chật vật bò trên mặt đất.
Hứa Ôn Noãn càng muốn khóc hơn rồi.
Nghe thấy tiếng động, Quả Quả từ trong phòng ngủ chạy ra, trước tiên là sốt ruột gọi: “Anh Bán Thành”, nhưng nhìn thấy không phải Lục Bán Thành thì thở phào nhẹ nhõm, nhìn về phía trước cửa, thấy Hứa Ôn Noãn đang nằm trên mặt đất, cô vội vàng chạy tới khom người đỡ Hứa Ôn Noãn dậy: “Chị không sao chứ? Có bị thương ở đâu không?”
Vì ánh mắt cô ướt nước cho nên Hứa Ôn Noãn không dám nhìn Quả Quả mà chỉ lắc lắc đầu, cúi thấp đầu xuống, nhỏ giọng nói: “Không sao.” Còn chưa chờ Quả Quả nói gì đã lên tiếng: “Tôi đi trước.” Sau đó liền rút tay khỏi cáng tay của Quả Quả, khập khễnh đi đến thang máy.
“Chân của cô bị bong gân rồi sao?” Quả Quả nhìn thấy khác thường, liền đuổi theo hỏi.