Trong miệng ngậm thức ăn của hắn mơ hồ phát ra một tiếng: “Ừm.”
Tần Chỉ Ái nhìn chằm chằm thức ăn trong chén, mím môi ngồi im một lúc lâu, mới cầm muỗng.
Nhìn thấy hành động này của cô, quản gia đứng một bên thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Tần Chỉ Ái đẩy thức ăn Cố Dư Sinh gắp cho cô ra, múc cháo ở phía dưới, uống nửa muổng, lại nói: “Tôi ăn no rồi.”
Ban đầu nhìn thấy cô cầm muỗng lên, tâm tình của Cố Dư Sinh có chút tiến triển thì sau khi nghe cô nói mấy chữ này lại nhíu mi, liền quay đầu nhìn về phía chén của cô.
Hắn gắp thức ăn cho cô, cô cũng không động, còn cháo cô ăn rồi cũng như không ăn vậy.
Hắn nói ăn một chút còn tốt hơn không ăn gì, cô thật sự ăn nửa muỗng cháo cho hắn xem sao?
Cô thấy hắn xuống nước một lần liền cho rằng cô có thể được đà lấn tới hay sao?
Sắc mặt Cố Dư Sinh lạnh băng, âm thanh không lớn nhưng mang theo mệnh lệnh phải làm theo: “Ăn cho xong!”
Tần Chỉ Ái ngồi yên trên ghế, không nhúc nhích.
Cố Dư Sinh không nói nữa, nhưng quản gia có thể tinh tường cảm giác được, sau nét mặt giống như không có gì của hắn lại là cơn giận ngút trời.
Vừa rồi ở trên lầu, lo lắng của bà không phát sinh, không phải bây giờ sẽ xảy ra chứ?
Quản gia nhanh chóng suy nghĩ, vội mở miệng: “Tiểu thư, hay là cô không muốn ăn cháo, vậy cô muốn ăn cái gì? Nói cho tôi biết, tôi sẽ đi làm cho cô ăn!”
“Chuẩn bị cái gì, không muốn ăn thì đừng ăn, cho nhịn đói! Từ ngày mai không được cho cô ấy ăn nữa! Cố Dư Sinh bỗng nhiên ném đôi đũa trong tay, nhìn chằm chằm gò má của Tần Chỉ Ái, cười lạnh một tiếng, trong miệng lại như đang nói với quản gia: “Bà thật sự cho là cô ta không muốn húp cháo, đây là cô ta tự làm khó mình! Đối xử tốt với cô ta một chút, cô ta còn không biết trời cao đất rộng, vẫn cho mình là đúng, làm trời làm đất!”
Cố Dư Sinh càng nói càng tức giận, hắn đúng là bị thần kinh mới nghe thấy cô không ăn cơm liền sợ cô không chịu được, nhất định phải gọi cô xuống cho bằng được, kết quả thì sao chứ? Trái lại tự rước lấy nhục! Cô còn không muốn ăn món mà hắn gắp!
Cả đời này hắn còn chưa bao giờ xuống nước với bất cứ người phụ nữ nào như vậy, nghĩ rằng cô còn tức giận, hắn lại không chịu đựng được bế cô xuống lầu…
Cố Dư Sinh nghĩ đi nghĩ lại, lại xù lông lên, quay đầu, nhìn về phía Tần Chỉ Ái, cắn răng cắn lợi rống lên: “Không phải ăn no rồi sao? Còn ngồi ở đây làm gì? Cút cho tôi!”
Tần Chỉ Ái vẫn trầm mặc, cô nghe hắn nói xong liền đứng lên, đi ra khỏi phòng ăn, đi đến cầu thang.
Cố Dư Sinh nhìn bóng người của cô, càng thấy lửa giận trong lòng mình càng lớn, hắn cầm đũa, ăn tiếp hai món, bỗng nhiên lại nặng nề ném chén đũa đứng lên nói về phía Tần Chỉ Ái, nổi giận đùng đùng: “Tôi nói cô lăn lên lầu sao? Tôi nói cô cút ra khỏi nhà! Nhìn thấy cô tôi liền tức điên lên. Đừng ở trong nhà này, chướng mắt tôi!!
Tiểu thư đang mặc áo ngủ, túi tiền không có điện thoại cũng không, thiếu gia lại đuổi cô ra khỏi nhà như vậy?
Quản gia nhất thời trở nên gấp gáp: “Thiếu gia, tiểu thư biết sai rồi, xin ngài bớt giận…”
Nói xong, quản gia nhìn Tần Chỉ Ái, ra hiệu cho cô xin lỗi Cố Dư Sinh.
Tần Chỉ Ái giống như không nhìn thấy, đứng ở thang gác, lẳng lặng liếc nhìn Cố Dư Sinh, cuối cùng không nói gì, trực tiếp quay người đi về phía cửa.