Cố Dư Sinh sửng sốt một chút, sau đó nhìn về phía Tần Chỉ Ái.
Hắn đang nói chuyện trong điện thoại, cô sợ lên tiếng làm ảnh hưởng đến hắn, liền chỉ chỉ chén cơm, nhìn hắn làm động tác dùng muỗng múc thức ăn.
Cố Dư Sinh nhìn cô chằm chằm một lúc, mới thu lại tầm mắt, một bên nhàn nhạt trả lời điện thoại, một bên cầm muỗng ung dung thong thả bắt đầu ăn.
Tần Chỉ Ái lúc này mới cúi đầu ăn tiếp cơm trong chén của mình, cô ăn chưa được hai cái, Cố Dư Sinh bỗng nhiên đưa tay gõ lên bàn trước mặt cô hai lần.
Cô nghi hoặc nhìn hắn, hắn vẫn đang nói chuyện trong điện thoại, không hề nói gì, chỉ đưa chén không về phía cô.
Tần Chỉ Ái hiểu ý của hắn, vừa mới chuẩn bị đưa tay cầm chén, giúp Cố Dư Sinh lấy cơm lần nữa, quản gia đã làm món tráng miệng xong, từ trong nhà bếp đi ra, thấy cảnh này lập tức chạy đến cạnh Tần Chỉ Ái, nói nhỏ bên tai cô: “Tiểu thư, tôi tới…”
Quản gia còn chưa nói xong, Cố Dư Sinh liền quay đầu trừng bà một cách tàn nhẫn một cái, tay quản gia sợ đến run lên, bàn tay muốn nhận chiếc chén không của Cố Dư Sinh rụt về.
Tuy rằng có một số việc quản gia đoán không được suy nghĩ của Cố Dư Sinh nhưng có một số việc bà có thể đoán rất dễ dàng, đại khái là Cố Dư Sinh muốn để tiểu thư xới cơm cho hắn, nên quản gia mới vội vàng tìm cớ “Đau bụng” vội vã rời khỏi phòng ăn.
Tần Chỉ Ái tiếp tục lấy cho Cố Dư Sinh hai chén cơm và một chén canh, bữa tối mới kết thúc.
Lúc Quản gia dọn bàn ăn, quản gia nghĩ Cố Dư Sinh thích tiểu thư hầu hạ ăn cơm, chắc những chuyện khác cũng thích cô làm cho hắn ha, tuy rằng tính khí của Cố Dư Sinh không tốt, nhưng chỉ cần làm theo ý của hắn thì sẽ tốt thôi, ngược lại nếu hắn vui vẻ, những tháng ngày tới đây sẽ đều trôi qua một cách tốt đẹp, lúc quản gia rửa đũa trong nhà bếp, nói về phía Tần Chỉ Ái đang đứng lên đi ra khỏi phòng ăn: “Tiểu thư, chút nữa cô nhớ nhắc thiếu gia uống thuốc, còn vết thương phải thay băng”
Tần Chỉ Ái quay đầu nhìn về phía Cố Dư Sinh, hắn đã cúp điện thoại, khi nghe xong đề nghị của quản gia lại không có bất kỳ biểu hiện khó chịu nào.
Tần Chỉ Ái lúc này mới nói với quản gia: “Tôi biết rồi.”
……
Mãi cho đến khi vết thương của Cố Dư Sinh cắt chỉ, hắn cũng không đến công ty.
Tiểu Vương mỗi ngày sẽ đến biệt thự một chuyến, ôm rất nhiều tài liệu đến, sau đó lại ôm rất nhiều tài liệu đi.
Từ ngày hôm đó, sau khi Tần Chỉ Ái hầu hạ Cố Dư Sinh ăn cơm uống thuốc thay băng vết thương xong, Quản gia liền giao hết những chuyện này cho cô làm.
Hơn nữa mấy ngày sau ngày bị thương, Tần Chỉ Ái muốn giúp Cố Dư Sinh xức thuốc, kết quả Cố Dư Sinh lại có một hội nghị phải gọi qua video, cô đành phải đợi một chút.
Hội nghị kết thúc cũng đã là mười giờ, Tần Chỉ Ái ở trong phòng ngủ chính đọc kịch bản, sau khi Cố Dư Sinh đẩy cửa đi vào, nếu cô chưa thoa thuốc cho hắn, hắn sẽ không rời đi.
Lúc Tần Chỉ Ái lại muốn chăm sóc cho hắn, lại cùng hắn ngủ trên giường lớn, liền có chút thấp thỏm, chỉ lo không cẩn thận sẽ làm cho hắn nổi nóng.
Nhưng mà trong mấy ngày này, tuy rằng hắn chưa bao giờ chủ động nói chuyện với cô, buổi tối cũng không đụng vào cô, giống như cô là người tàn hình vậy, đại khái là thái độ đối với cô đều lãnh đạm như vậy, thế nhưng hắn cũng không nổi giận với cô.
Thậm chí, lúc cô đưa cafe cho hắn, không cẩn thận làm đổ vào bàn của hắn, đem phá hư tập tài liệu mà hắn đang xem rồi.