Động tác đùa nghịch tàn thuốc của Cố Dư Sinh sau khi nghe câu nói này xong liền dừng lại, hắn nhàn nhạt ngước lên nhìn về dãy hàng vừa mới được bày ra, sau đó quay đầu nhìn về phía Tần Chỉ Ái.
Từ khi cô bị hắn gọi đến đây, thời gian cũng đã dài như vậy, đây là lần đầu tiên hắn nhìn cô một cái, mà ánh mắt này cũng chẳng hề mang theo chút tình cảm nào.
Hắn chỉ nhìn lướt qua gò má của cô, liền nhìn sợi dây chuyền trên cổ của cô.
Da thịt trắng nõn sạch sẽ mang theo một sợi dây chuyền đơn giản, đính thêm một viên kim cương nhỏ đến đáng thương, nếu không phải dưới ánh sáng đèn, thật sự rất khó nhìn thấy.
Tuy rằng Cố Dư Sinh có hiểu biết về đồ trang sức rất ít nhưng hắn cũng có thể nhìn ra được loại dây chuyền này không mắc, cũng không phải là hàng hiệu gì.
Thì ra sợi dây chuyền người đàn ông kia đưa cho cô hoàn toàn không thể so sánh với sợi hắn đưa cho cô, nhưng người đàn ông kia đeo cho cô xong, cô cũng yêu thích đến nỗi không nỡ tháo ra.
Sức mạnh trên đầu ngón tay Cố Dư Sinh bỗng nhiên tăng lên, đè nát tàn thuốc trong tay, hắn nhìn chằm chằm sợi dây chuyền trên cổ cô, từ từ mở miệng, ngữ khí cũng rất hờ hững, chỉ là sau khi hắn nói xong, đáy mắt có một tia lạnh lẽo: “Sao sợi dây chuyền anh tặng em lại không đeo?”
Tần Chỉ Ái không nghĩ Cố Dư Sinh lại mở miệng nói câu đầu tiên là câu này, càng giống như có vấn đề, cô kinh ngạc liếc mắt nhìn Cố Dư Sinh một cái, người đàn ông kia biểu hiện rất bình thường, so với ngày thường hắn đã nổi giận với cô bao nhiêu lần, nhưng lần này cô lại cảm thấy chột dạ, trầm tư trong chốc lát, cô mới tìm một cái cớ giải thích: “Mặc với bộ đồ này không thích hợp.”
Không thích hợp? Là người đưa không thích hợp sao?
Đáy mắt Cố Dư Sinh hiện lên một nụ cười lạnh lùng, ngón tay giữa tùy ý ném đầu lọc vào gạt tàn thuốc, đá ghế tựa đứng lên nói: “Không sao, có khi là dây chuyền không phù hợp với em…”
Nói xong hắn liền ra dấu với người đàn ông mặc vest đen, sau đó người đàn ông kia lại nhấc tay ra hiệu với mấy người phụ nữ bên ngoài kia, những cô gái kia lập tức mở vali ra, lấy ra hết hộp này đến hộp kia từ trong đó, sau đó sắp xếp chỉnh tề trên bàn dài.
Đến khi những người phụ nữ kia dẹp vali trống không để dưới đất, Cố Dư Sinh bỗng lôi cánh tay Tần Chỉ Ái đứng lên, kéo cô đến chỗ cách bàn khoảng một mét thì đột nhiên ngừng lại, hắn đưa cô đến bên một chiếc bàn, đẩy cô một cái, sau đó nhấn mạnh từng chữ từng chữ: “…Hôm nay, em đứng ở chỗ này chọn cho tôi, chọn cái mà em cảm thấy thích hợp!! Chọn không được thì mấy người này về lấy mẫu khác, ai cũng đừng hòng được nghỉ ngơi!”
Bị Cố Dư Sinh đẩy một cái, Tần Chỉ Ái suýt té nhào lên bàn dài, cũng may có người đàn ông đứng cạnh bàn kịp thời giúp cô, cô mới có thể đứng vững.
Tới gần, Tần Chỉ Ái mới nhìn rõ, cái bàn dài khoảng ba mét này đều bày dây chuyền kim cương, bảo thạch, trân châu, vàng ròng… Hình như đều có đầy đủ tất cả các loại chất liệu không thiếu gì cả.
Mấy sợi dây chuyền này dưới ánh đèn của khu giải trí lại ánh lên các loại hào quang chói mắt.