Đương nhiên Tần Chỉ Ái cũng sẽ không hỏi.
Ngoại trừ HứaÔn Noãn,những người xung quanh cô cũng không hề quen biết Cố Dư Sinh, tự nhiên cũng sẽ không hỏi những chuyện có liên quan đến hắn.
Ba chữ Cố Dư Sinh này trong thế giới của cô hình như đã xảy ra rất nhiều chuyện không thể lý giải được.
Chẳng hạn như hết tết, cô vừa mới trở về Bắc Kinh ngày đầu tiên lại nhìn thấy hắn, không qua hai ngày lại có thể trực tiếp đứng trước mặt hắn.
Lúc đó cô liền nghĩ thế giới quá nhỏ bé, cô có tránh hắn thế nào cũng không tránh được.
Nhưng trong chớp mắt thế giới cũng thật lớn, có lần vì kẹt xe, cô ở trên xe buýt một tiếng đồng hồ vô tình đứng trước cửa Cố thị nhưng đừng nói là nhìn thấy hắn, ngay cả xe của hắn cũng không thấy.
Tết qua đi, tiết trời cũng ngày một ấm áp, Tần Chỉ Ái mỗi ngày chỉ đi học, đến thư viện, nhà ăn của trường… rồi lại về nhà.
Bởi vì đã ngừng chương trình học hơn một năm rưỡi nên hiện tại những người học chung lớp với cô đa số đều nhỏ hơn cô một tuổi, nhưng cũng có một vài học sinh nam không để ý đến tuổi tác mà viết thư tình cho cô.
Đa số họ thấy cô không nói gì liền từ bỏ, nhưng cũng có một người giống như con gián vậy, giết không chết, cứ chăm chỉ viết không ngừng.
Nói thật, khai giảng chỉ mới một tháng, cô cũng đã nhận được hai mươi ba mươi bức thư tình của bạn nam kia, nhưng còn chưa biết người đó ra sao, tên là gì.
Mùa xuân đến, ánh mắt trời ngày một sáng rỡ, tình cờ lúc Tần Chỉ Ái ngồi trong thư viện xem sách mệt, nhàn nhã nhìn ra ngoài cửa sổ lại nhớ tới Cố Dư Sinh, sau đó bừng tỉnh, thì ra bản thân đã thất thần một lúc lâu.
Cây cối hai bên đường phố đều nở rộ, Tần Chỉ Ái rốt cuộc có thể nghe một ít chuyện liên quan đến Cố Dư Sinh.
Chính xác mà nói là tin tức liên quan đến Cố thị.
Lúc cô xem tivi trong phòng ăn đang phát sóng những kênh thông tin tài chính.
“Cố thị từ trước đến nay chỉ chủ yếu kinh doanh bất động sản lúc này lại đầu tư sang lĩnh vực Công nghệ thông tin, thành lập công ty mới tại Thượng Hải, CEO đương nhiệm của Cố thị cũng sẽ chuyển công tác đến Thượng Hải.”
Tin tức rất nhanh gọn, lại đổi sang một điểm tin khác.
Tần Chỉ Ái cầm đũa bình tĩnh nhìn người biên tập viên trong màn hình tivi thật lớn một lúc, mới hiểu ý của tin tức.
CEO đương nhiệm không phải là Cố Dư Sinh sao?
Dời công tác đến Thượng Hải, vậy Cố Dư Sinh sắp đi Thượng Hải rồi sao? Từ nay về sau sẽ không quay lại Bắc Kinh rồi sao?
Hắn không ở lại Bắc Kinh, khoảng cách của hai người họ vốn xa nay lại chẳng còn chút cơ hội nào gặp mặt.
Chỉ nghĩ đến đây, từ nay về sau, trong thành phố to lớn này sẽ không thể vô tình nhìn thấy hắn nữa, trong lòng Tần Chỉ Ái lại vô cùng lạc lõng.
Cả một buổi chiều ngồi trong lớp nhưng Tần Chỉ Ái vẫn không thể nào tập trung, tâm tư cứ trôi về nơi xa.
Sau khi tan học về nhà, cô cũng không có tâm trạng làm cơm tối, ôm gối dựa ngồi trên ghế salon, cầm điện thoại di động tra tin tức có liên quan đến Cố thị, phát hiện rất nhiều tin tức mới do truyền thông đưa lên, tiết lộ hai ngày nữa Cố Dư Sinh sẽ rời khỏi Bắc Kinh đến Thượng Hải.
Hứa Ôn Noãn hôm nay đi làm về sớm, Tần Chỉ Ái vừa nghe thấy tiếng mở cửa phòng liền thoát màn hình điện thoại ra khỏi tin tức.