Cô biết ngày mười Lương Đậu Khấu trở về, nhưng lại không biết cụ thể lúc nào sẽ đổi lại, Chu Tịnh vừa nói ngày tháng cụ thể rồi, ngày 12… không còn bao nhiêu thời gian nữa rồi…
Chưa tới lúc ly biệt, nhưng chỉ nghĩ đến thời khắc đó thôi, Tần Chỉ Ái đã cảm thấy đau lòng kinh khủng.
Cô yêu Cố Dư Sinh, nên càng thêm bi thương.
Tần Chỉ Ái nhìn ngoài cửa xe, càng đến gần biệt thự, khung cảnh thành phố quen thuộc, cô bỗng nhiên trở nên kích động hơn.
Từ lúc trẻ cô đã luôn khao khát yêu thương, nhưng vẫn không thể hoàn thành ước mơ của mình.
Cả đời này cô cũng được ở cùng hắn một quãng thời gian, những ngày thường hắn bận rộn không thể ở bên cô, hôm nay lại không đi làm, nếu còn bỏ lỡ đêm nay, sau này sẽ không còn cơ hội tốt như vậy.
Càng kích động, cô nhìn thấy Cố Dư Sinh đang chuẩn bị quẹo xe vào biệt thự liền nói: “Chờ một chút.”
Cố Dư Sinh đạp phanh xe, quay đầu nhìn Tần Chỉ Ái.
Tần Chỉ Ái ý thức được vừa rồi mình đã quá kích động, thoáng cụp mắt mới mở miệng: “Tối nay anh không có việc gì bận đúng không?”
“Đúng.” Cố Dư Sinh gật nhẹ đầu, nhìn ánh mắt của cô đầy khó hiểu.
Có những lời, những năm gần đây, dù có mơ đi mơ lại nhiều lần, cô cũng muốn nói, nhưng lúc nói những lời này, Tần Chỉ Ái có chút căng thẳng, cô nắm túi trong tay thật chặt, nhìn ánh mắt của Cố Dư Sinh, giống như lúc trước lúc hắn chưa hỏi đã biết địa chỉ nhà cô, cô lấy hết dũng khí mới dám hỏi hắn: “Chúng, chúng ta đi xem phim đi.”
“Bây giờ sao?” Lời đề nghị này quá đột ngột, khiến Cố Dư Sinh kinh ngạc.
“Ừm!” Tần Chỉ Ái gật đầu lia lịa, cô kiên quyết: “Đi bây giờ.”
Cô không muốn chờ nữa, cũng không thể chờ đến ngày mai, cô sắp phải rời đi rồi.
Hắn mãi mãi cũng sẽ không biết, lúc cô còn trẻ, đã căng thẳng, chờ mong, thấp thỏm như thế nào.
Hắn cũng mãi mãi sẽ không biết, hắn lỡ hẹn với cô hai lần, đã khiến cô thất vọng, khổ sở, tan vỡ như thế nào.
Cho nên bây giờ cô không muốn hẹn ngày hẹn giờ gì nữa, bây giờ đi được thì nhanh chóng đi thôi!
“Bây giờ là giờ cơm tối mà.”
Thật ra Cố Dư Sinh muốn nói ăn cơm xong rồi đi, nhưng còn chưa kịp nói, Tần Chỉ Ái liền không thể chờ được: “Chúng ta xem phim trước rồi ăn cơm có được không? Được không anh?”
Lúc nói xong ba chữ cuối cùng, âm cuối của cô lại có chút run rẩy, như là sốt ruột, như là khẩn cầu.
Cố Dư Sinh còn chưa nói xong đã chuyển bánh lái, quay xe đi về phía rạp phim: “Được.”
Tần Chỉ Ái không tiếc cả đời này, hài lòng mỉm cười, say đó mở điện thoại xem ngoài rạp đang chiếu những phim gì.