“AA…” bỗng nhiên cô rên rỉ một tiếng, liền đưa tay che kín bụng.
Nỗi đau này so với cách ngày thường Đậu Phộng Nhỏ đạp cô không giống nhau, như là đang quay đầu.
“Thiếu phu nhân, thiếu phu nhân, cô làm sao vậy?” Quản gia sợ đến nỗi vội vàng đưa cánh tay đỡ Tần Chỉ Ái.
Trong bụng đau dữ dội ba lần, Tần Chỉ Ái hít vào một ngụm khí lạnh, đối mặt với quản gia mà không nói nổi câu nào, mặt cắt không còn một giọt máu, hô hấp bất ổn.
“Thiếu phu nhân, cô đau bụng sao? Tôi vào nhà gọi điện thoại cho bác sĩ Hạ.”
Quản gia còn chưa nói hết, Tần Chỉ Ái đột nhiên nắm chặt tay quản gia, vì đau dữ dội mà lòng bàn tay cô bám vào quản gia rất chặt, cố gắng lắm mới có thể nói được vài chữ: “Không phải…”
Lại là một cơn đau ập tới, cô khẽ rên một tiếng: “…Tôi, hình như tôi sắp… sắp sinh…”
Vừa dứt lời, lại có những tiếng rên rỉ không chịu nổi vang lên.
Quản gia nghe thấy cô sắp sinh, cũng bình tĩnh lại, gọi người chăm sóc cô nói cô ấy chuẩn bị xe, còn không quên dặn cô lên lầu lấy túi mà Tần Chỉ Ái đã chuẩn bị mang xuống.
Hai người dìu Tần Chỉ Ái lên xe, liền chạy đến bệnh viện.
Trên đường đi, quản gia gọi điện thoại cho bác sĩ Hạ, lúc bà đang chuẩn bị gọi về nhà cũ thì Tần Chỉ Ái đang đau đến chết đi sống lại lại ôm bụng nói: “Đừng để ông biết chuyện của Dư Sinh…”
Quản gia nhìn thấy Tần Chỉ Ái như vậy, khẽ gật đầu, đồng ý.
Trước khi đi Cố Dư Sinh cố ý nói với quản gia, nếu như Tần Chỉ Ái có chuyện gì ngoài ý muốn, có thể lập tức liên lạc với Lục Bán Thành hoặc Tiểu Vương.
Theo dự tính, Tần Chỉ Ái còn 10 ngày nữa mới sinh nhưng có thể là do cô quá kích động nên mới có hiện tượng muốn sinh non, quản gia sợ lát nữa sẽ có sự cố gì, bà cũng giải quyết không xong, liền gọi điện thoại cho Lục Bán Thành và Tiểu Vương.
Đợi đến khi Tần Chỉ Ái đến được bệnh viện, cô đã đau đến không thể động đậy, nước ối cũng có dấu hiệu sắp vỡ, khả năng sinh non rất cao.
Bác sĩ Hạ nhận được tin tức cũng đã chờ sẵn ở cửa bệnh viện, Tần Chỉ Ái vừa đến đã được đẩy thẳng vào phòng sinh.
Cách sinh con, lúc Tần Chỉ Ái đi khám thai ở tháng thứ bảy, bác sĩ Hạ đã chỉ cho cô một lần.
Khẽ hít vào, từ từ thở ra, sau khi nghe bác sĩ chỉ huy, cô liền dùng sức, thật ra cô đã sớm tập luyện, nhưng trong lòng cô lại nghĩ đến Cố Dư Sinh, lúc đau đớn nhất, cả người cô đều trở nên rối loạn, không dùng sức nổi, càng như vậy, cô càng khó sinh, mà trong đầu cô lại càng nghĩ đến Cố Dư Sinh rõ ràng hơn, đến cuối cùng, mặc cho bác sĩ có nói gì đi chăng nữa, cô cũng không nghe lọt tai, trong đầu cô, trên thế giới này chì còn lại hai chữ “Dư Sinh”, tiếng la hét vì đau cũng từ từ nhỏ dần, sau đó là không còn tiếng động nào…
…….
“Sản phụ không có sức, lại ngất như vậy, rất có thể thai nhi sẽ chết lưu trong tử cung.”
“Đã có dấu hiệu xuất huyết, sản phụ mất đi ý thức, chúng ta phải nghĩ đến biện pháp khác…”
“Người nhà ở bên ngoài phải không? Chúng ta phải hỏi ý kiến của họ…”