Hắn đang lo lắng sao?
Tần Chỉ Ái định nói “không sao” đột nhiên dừng lại, nhìn chằm chằm đôi mắt của Cố Dư Sinh, tinh thần thoáng bừng tỉnh lại.
Cố Dư Sinh thấy cô kinh ngạc như vậy vẫn không lên tiếng, nhíu mày, khom người ôm cô lên đi vào bờ.
Đợi đến khi hắn đặt cô nằm lên ghế, Tần Chỉ Ái mới tỉnh táo lại, lần thứ hai nhìn về phía Cố Dư Sinh, trên mặt người đàn ông đã trở nên sự bình thản nhất quán, ánh mắt thâm thúy, không có cảm tình gì quá sâu sắc, giống như lo lắng lúc nãy mà cô nhìn thấy hình như chỉ là ảo giác.
“Cảm ơn Cố tổng.” Tần Chỉ Ái nói cảm ơn xong, mới phát hiện hình như lần gần đây nhất cô nói những chữ này chính là lúc cô bị hành kinh đau bụng kinh khủng, bây giờ lại là ngã chổng vó, có phải hắn sẽ cảm thấy cô rất phiền phức không?
Tần Chỉ Ái có chút xấu hổ lại lên tiếng giải thích: “Lúc nãy không biết tôi giẫm trúng thứ gì, thật là trơn a.”
“Ừ.” Cố Dư Sinh nhàn nhạt trả lời một câu, sau đó tầm mắt lại kiểm tra đầu gối của cô, lại từ từ nhíu mày.
Tần Chỉ Ái không hiểu sao hắn lại nhíu mày, liền nhìn theo tầm mắt của hắn, mới biết đầu gối của mình toàn là máu.
Vừa rồi chỉ chú ý đến sự xuất hiện của hắn, còn đang khiếp sợ, làm gì cảm thấy đau.
Cô liếc mắt nhìn, hình như là bị một đồ vật sắc nhọn cứa trúng, cho nên vết thương khá dài, nhưng cũng không sâu, cũng không nghiêm trọng cho lắm.
Có điều sau khi Cố Dư Sinh đưa cô về khách sạn xong, bảo cô rửa sạch cát trước, sau đó liền đi đến hiệu thuốc.
Tần Chỉ Ái tắm xong, lúc mặc áo tắm đi ra, Cố Dư Sinh đúng lúc từ hiệu thuốc quay về, đang bấm chuông cửa phòng cô.
Tần Chỉ Ái cầm khăn mặt, một bên lau nước trên tóc, một tay chạy ra mở cửa.
Tần Chỉ Ái vốn cho rằng Cố Dư Sinh chỉ mua thuốc giúp cô thôi rồi đi, không ngờ người đàn ông kia lại không nói tiếng nào bước vào nhà, chỉ chỉ vào ghế sofa ra hiệu cho cô ngồi xuống.
Hắn muốn đích thân bôi thuốc cho cô sao? Coi như là ông chủ chăm sóc thuộc hạ là chuyện bình thường nhưng có phải hắn có hơi chăm sóc cô quá kỹ không?
Ngay lúc Tần Chỉ Ái đang suy nghĩ cách từ chối cho uyển chuyển, Cố Dư Sinh đã đè vai cô ngồi xuống ghế salon quỳ một gối xuống đối mặt với vết thương của cô, nắm chặt chân bị thương của cô.
Hắn kiểm tra vết thương một chút, thấy không có gì nghiêm trọng mới lục trong đống đồ hắn đã mua kia, tìm thuốc sát trùng.
Ban đầu không thật sự đau nhưng đến lần thứ hai lần thứ ba mới thấm đau, chân Tần Chỉ Ái bắt đầu run lên không ngừng.
Cố Dư Sinh nhận ra sự rát của thuốc khử trùng, nhẹ tay hơn rất nhiều.
Đau đớn qua đi, Tần Chỉ Ái cảm thấy đầu ngón tay của hắn đặc biệt ấm áp, lúc hắn bôi thuốc, đầu ngón tay có lúc sượt qua đầu gối của cô khiến Tần Chỉ Ái tê dại.
Tần Chỉ Ái cắn môi dưới, nhìn về phía Cố Dư Sinh theo bản năng.
Người đàn ông chăm chú mà thật lòng xử lý vết thương cho cô.
Động tác của hắn rất cẩn thận, giống như đang nâng niu một vật gì đó rất quý giá.
Trong ấn tượng của Tần Chỉ Ái, hình như cô chưa từng thấy Cố Dư Sinh như vậy bao giờ.
Thần trí tỉnh táo của cô vừa nhìn hắn một chút lại thất thần.
Thoa thuốc xong, Cố Dư Sinh dán băng keo cá nhân, lại dặn dò Tần Chỉ Ái: “Tốt nhất hai ngày tới đừng để dính nước, đừng để vết thương nhiễm trùng.”
“Ừ” Tần Chỉ Ái bị lời nói của hắn làm hoàn hồn, trả lời một tiếng, tầm mắt nhìn quần áo trên người Cố Dư Sinh ướt đẫm, còn chảy xuống từng giọt.