Cố Dư Sinh vốn định tiếp tục nói chuyện, nhưng nhìn đến hành động của Tần Chỉ Ái, lời nói đến bên miệng, bỗng dưng dừng lại.
Phiền toái nhỏ vốn không ăn xoài.
Chính là một đêm cô hát cho hắn, hắn biết được.
Ngay lúc đó cô, chỉ nuốt một ngụm nhỏ trà sữa hương xoài, như ăn phải cái gì khó chịu, lập tức khom người phun ra.
Nhưng hiện tại…… Cô gái ngồi đối diện hắn, mí mắt cũng chưa nháy một cái, đã uống một hơi hết ly nước ép xoài.
Uống xong, cô buông lý, cười yếu ớt thản nhiên nói với hắn: “Uống thật sự rất ngon.”
Cố Dư Sinh không nói chuyện, vẫn nhìn chằm chằm Tần Chỉ Ái, như đang muốn xác định lần nữa.
Hứa Ôn chưa gọi điện thoại cho cô, nhất định là sẽ gọi lại.
Cô mẫn cảm với xoài, nhưng cũng không lập tức có phản ứng, ít nhất cũng cần hơn kém một giờ.
Chỉ mong, trong nửa tiếng, Hứa Ôn sẽ gọi điện thoại đến.
Dưới đáy lòng Tần Chỉ Ái vừa âm thầm địa cầu nguyện, vừa ngẩng đầu, hỏi Cố Dư Sinh chuyện mà cô muốn biết lúc trước: “Vì sao anh lại gọi cô ấy là phiền toái nhỏ?”
Theo cô nói, khúc ca Cố Dư Sinh vừa bảo bật, cũng đồng thời xướng đến lúc cao nhất.
”Tim của em một ngày một chút, mắc cạn trong thế giới của anh, em hiểu được tình yêu có bao nhiêu nguy hiểm, chỉ cần qua hôm nay, sẽ yêu chính mình thêm nhiều hơn, trong thế giới của em, sẽ không có lời hứa của anh.”
Cố Dư Sinh không biết bởi vì lời cô, hay bởi vì ca từ, mà tầm mắt hơi hơi động, nhưng vẫn như trước không có ý mở miệng nói, vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm Tần Chỉ Ái.
Vì muốn màn trình diễn càng thêm thật, đại khái qua hai phút, Tần Chỉ Ái cầm lên ly xoài ép đã hết trên mặt bàn, sau đó giả vờ mới phát hiện đã hết, nói với Cố Dư Sinh, mang theo vài phần thăm hỏi:“Cố tổng, tôi có thể gọi thêm một ly không?”
Cố Dư Sinh khẽ gật đầu.
Tần Chỉ Ái giơ tay, gọi phục vụ, nở nụ cười rực rỡ nói: “Cho tôi thêm một ly nước xoài ép.”
Rất nhanh nước xoài ép được bưng lên, Tần Chỉ Ái cắn ống hút, vẻ mặt vui rạo rực, dáng vẻ đó thấy thế nào, cũng như cực kỳ thực sự thích uống nước xoài ép.
Chẳng lẽ vết sẹo trên đùi, thời gian hành kinh, đều chỉ là một sự trùng hợp?
Đáy lòng Cố Dư Sinh, dấy lên một tia do dự.
Nếu thật sự trùng hợp, vì sao, khi hắn nhìn thấy cô, lại có cảm giác?
Nếu không phải trùng hợp, cô chán ghét rõ nước xoài ép như vậy, làm sao bây giờ có thể uống được?
Hơn nữa, hơn nữa, vừa mới nãy hắn nói đên chuyện cũ, phản ứng của cô lại bình tĩnh như vậy, nghiễm nhiên như những chuyện hắn nói, cô đều không biết.
Đến tột cùng do cô ngụy trang rất tốt, hay là cô thật sự không phải là phiền toái nhỏ?
Ngay lúc Cố Dư Sinh trăm mối không được giải, thì di động Tần Chỉ Ái bỗng nhiên vang lên.
Tần Chỉ Ái cúi đầu nhìn thoáng qua màn hình, quả nhiên là Hứa Ôn gọi đến, cô nhanh buông ống hút, nhanh nhận nghe: “Hứa Ôn? Có chuyện gì sao?”
”Cậu hỏi mình có chuyện gì à? Là cậu gọi điện thoại đến cho mình đây, Đại tiểu thư!”
Tần Chỉ Ái không để ý tới lời Hứa Ôn nói, vẫn tiếp tục nói: “Cái gì? Cậu không thấy chìa khóa đâu à? Không vào được nhà? Vậy cậu chờ tôi nhé, tôi lập tức trở về.”
”Tiểu Ái, cậu đang làm cái……”
”Được, được, gặp lại.” Tần Chỉ Ái không đợi Hứa Ôn nói hết lời, đã mở miệng, sau đó vội vàng nói vài câu, liền cúp điện thoại.