Lục Bán Thành có thể vừa ngăn lại tiến công của hai người kia, vừa suy nghĩ cách làm sao để hắn và cô có thể thoát thân một cách an toàn.
Người đàn ông đang bị Lục Bán Thành đạp dính vào tường từ nãy đến giờ vẫn ôm bụng lúc này đã hồi phục lại tinh thần, đứng thẳng lên, ngẩng đầu nhìn ba người đang đánh nhau trước mắt mình.
Đánh nhau như vậy, sợ đến khi Ngô Hạo đến, tình hình đối với bọn chúng ngày một bất lợi rồi…..
Nghĩ xong, người đàn ông đó lại khom người tìm một thanh thiết lao về phía Lục Bán Thành.
Một đánh ba Lục Bán Thành có chút vất vả, nhưng vẫn không để bọn chúng tìm thấy điểm yếu.
Nhưng trong lòng hắn hiểu rất rõ, đến khi hắn không còn đủ sức để chống lại bọn chúng nữa thì sẽ không thể thoát. Bây giờ biện pháp tốt nhất là tìm cách nào đó để có thể xử lý một lúc ba người.
Lục Bán Thành âm thầm lưu ý người vừa mới bị hắn đạp hai cái vào bụng, lúc hắn cúi người nhặt thanh thiết, vẫn còn nheo mặt nhíu mày, chắc chắn là vẫn còn đau, thừa cơ hội này, Lục Bán Thành liền gõ thanh thiết trên tay mình lên vai hắn khiến người đàn ông đó kêu rên thảm thiết, thanh sắt trong ty hắn rơi xuống đất loảng xoảng, sau đó ôm vai, quỳ trên mặt đất lần nữa.
Thiếu đi một áp bức mới, động tác của Lục Bán Thành lại thành thạo điêu luyện hơn rất nhiều.
Có thể là thời gian đánh nhau khá dài, trong khi một trong hai người đàn ông lúc nãy đánh bài có chút không chịu được thì Lục Bán Thành lại nhanh tay lẹ mắt tìm chỗ hở, cầm gậy lại gõ lên chân trái của hắn ta.
Còn lại người cuối cùng, thấy đồng bọn của mình đều đã ngã xuống, liền không đánh thanh sắt lên người Lục Bán Thành nữa mà lại đổi thành ném lên Hứa Ôn Noãn đang nằm bất tỉnh trên mặt đất.
Lục Bán Thành vội vàng đưa tay cản thanh sắt đó.
Người đàn ông bị đánh vào chân thấy người bạn của mình chuyển hướng về phía Hứa Ôn Noãn liền hiểu ra, sau đó cố chịu đựng nỗi đau trên chân liền bò đến giật tóc của cô gái, sau đó đưa cô đến trước mặt mình, tìm một con dao trong túi, chặn trên gò má Hứa Ôn Noãn: “Dừng tay!”
Lục Bán Thành sắp xuống gậy nhất thời dừng lại trong không trung.
“Thả gậy xuống!” người cầm dao lại mở miệng.
Gậy này nếu hắn buông xuống thì sẽ không thể tiếp tục bảo vệ Hứa Ôn Noãn nữa, Lục Bán Thành có chút do dự, không buông tay.
“Thả xuống! Bằng không đừng trách tao không khách khí!” người cầm dao nói xong, liền kề dao lên cổ Hứa Ôn Noãn, kê ngay động mạch lớn.
Không đợi người đó dùng sức, Lục Bán Thành liền buông lòng tay, thả gậy sắt trên mặt đất.
Hứa Ôn Noãn giơ hai tay lên, bộ dạng đầu hàng, mở miệng hỏi: “Ngô Hạo đụng chạm gì đến các người?”
Lúc cô thanh sắt, hắn có thể đối phó một lúc ba người không chút khó khăn nhưng lúc này không còn hung khí trên tay, hắn căn bản không có cách nào khiến bọn chúng sợ.
Nếu hắn muốn cứu Hứa Ôn Noãn an toàn ra khỏi đây hầu như là chuyện không thể nào.
Bây giờ chuyện duy nhất hắn có thể làm chính là kéo dài thời gian chờ Ngô Hạo đến, hai người họ may ra có thể liều với ba người này một phen.
Nghĩ đến đây, Lục Bán Thành lại nói: “Các người bắt cóc cô ấy làm gì? Vì tiền sao? Nếu thật sự thiếu tiền thì cứ nói, chỉ cần các người thả cô ấy, bao nhiêu tôi cũng có thể đưa cho các người…..”