Cố Dư Sinh không biết rốt cuộc mình đã đi bao xa, hắn chỉ biết lúc mình hồi phục lại tinh thần, đã đứng trước hồ nguyện ước mà hắn đã từng tới vô số lần.
Nước trong hồ trong suốt có thể nhìn thấy đáy, bên trong có một đống tiền xu lít nha lít nhít.
Giữa hồ là một pho tượng nâng lọ nước, có một dòng nước nhỏ chảy từ trong lọ xuống, tạo ra tiếng nước róc rách.
Cách đó không xa có một trung tâm thương mại, thỉnh thoảng lại có tiếng ồn truyền tới, có thể Cố Dư Sinh không nghe thấy, nhìn chằm chằm hồ nguyện ước, từ trong túi lại tìm một điếu thuốc.
Đến khi hút hết thuốc, Cố Dư Sinh mới đi đến gần hồ nguyện ước, ngồi xổm xuống, chạm vào thành hồ.
Có chút lạnh lẽo, đầu ngón tay hắn với xuống nơi sâu nhất của lòng hồ.
Cô đi rồi, từ nay về sau, cho dù hắn có tung bao nhiêu đồng xu xuống hồ đi chăng nữa, cô cũng sẽ không trở lại bên hắn.
Cuộc đời của hắn, những thứ mà hắn luôn mong đợi, khát vọng, tất cả đều chưa bao giờ có thể nắm giữ.
Mất đi, mất đi, lại mất đi,… giống như chết một mạng trong game, chơi đi chơi lại hết lần này đến lần khác, cũng chỉ là thất bại.
Hắn vẫn cảm thấy bản thân mình có thể chống đỡ, nhưng mà vì mộng sơn hà mà từ bỏ cô, lúc mất đi cha mẹ lại phải từ bỏ ước mơ, vẫn có thể chống đỡ, bởi vì có Tiểu Phiền Toái ở bên cạnh hắn, nói hắn còn có cô, hắn mới có thể chống đỡ…
Những năm gần đây, hắn vẫn luôn chống đỡ, rất nỗ lực mà chống đỡ.
Hắn cho rằng những năm tháng qua chính là những năm tháng bết bát nhất trong cuộc đời hắn rồi.
Chỉ cần hắn cắn chặt ra mà chịu đựng, chống đỡ, hắn có thể chống đến khi trời quang mây tạnh.
Những mỗi một lần trời sắp sáng, liền biến thành tối đen đến không nhìn thấy năm đầu ngón tay.
Lần này, thế giới của hắn lại đen sầm, có khi không còn nhìn thấy ánh sáng được nữa.
“Dư Sinh, đồng ý với ông, cùng Tiểu Khấu sống thật hạnh phúc, được không? Ông đã cầu xin hắn như vậy.
“Đối với mình tốt một chút, đối với người thân của mình tốt một chút, đừng đưa ra những quyết định khiến bản thân phải hối hận, đồng ý với Cố lão gia, cùng Lương Đậu Khấu sống thật tốt được không?” cô cũng khuyên hắn như thế.
Hắn thật sự phải đồng ý sao? Thật sự phải chấp nhận lời cầu xin của ông và cô, cưới một Lương Đậu Khấu mà hắn không hề yêu về làm vợ sao?
Hắn và Lương Đậu Khấu chưa bao giờ bắt đầu, chỉ nghĩ thôi hắn cũng không thể thể nào muốn bắt đầu.
Đúng, hắn không thể chấp nhận được, cùng cô ta sống qua hết ngày này đến ngày khác, hắn thà chết còn hơn…
Cố Dư Sinh ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn ngày mờ mịt, bây giờ đã là hai giờ chiều, cô bay nãy giờ, chắc là đã ra khỏi biên giới Trung Quốc rồi nhỉ?
Bây giờ, hắn và cô cũng không còn ở trên cùng một quốc gia nữa…
Cố Dư Sinh từ từ quay người, đi về phía vỉa hè.
Hắn không biết mình nên đi đâu.
Hắn ngỡ ngàng.
Trên đường phố, người xe tấp nập.
Có một đứa bé cỡ năm sáu tuổi, miệng gọi mẹ, mặc dù mẹ của nhóc đã dặn dò đứng ở đó chờ bà nhưng cậu bé lại không nghe, lại chạy đại qua bên đường đối diện.
Một chiếc xe ô tô màu đen từ giao lộ chạy thẳng tới.
Trong xe hình như tài xế đang nói chuyện điện thoại, không chú ý đến cậu bé trước mặt.
Cậu bé vừa gọi mẹ, bà cũng gọi tên cậu bé, muốn đi xuống đường nhưng vừa mới bước về phía con trai được hai bước, bà lại bị một chiếc xe đang chạy cản bước.