Tần Chỉ Ái thật sự bắt đầu hoảng hốt, cô biết tám phần Cố Dư Sinh cũng không ở nhà cũ Cố gia nhưng vẫn gọi điện thoại qua hỏi một tiếng.
Má Trương bắt máy, lại không dám nói mình không liên lạc được với Cố Dư Sinh, chỉ có thể hỏi Cố lão gia dạo này có khỏe không, đến khi má Trương hỏi lại cô thiếu gia đang làm gì, cô liền biết Cố Dư Sinh không có ở đó.
Tần Chỉ Ái đều mất tập trung không tập yoga cho phụ nữ mang thai, không học chương trình nghe dưỡng thai, không có tâm trạng.
10 giờ, đến giờ cô đi ngủ, điện thoại cũng không gọi được, người cũng không về nhà.
Tần Chỉ Ái nhìn quản gia pha cho mình một ly sữa bột cho phụ nữ mang thai, lên giường.
Cả đêm không ngủ, Tần Chỉ Ái rời khỏi giường rất sớm, mở cửa sổ hít vào một bầu không khí mới mẻ, tâm tình cũng không tốt hơn được chút nào, sau đó tìm điện thoại của mình đang sạc, tối qua cô gọi cho Cố Dư Sinh đến khi tắt nguồn mới mệt mỏi sạc pin. Sau khi mở máy, nhỉn thấy màn hình sạch sẽ không có bất cứ một cuộc gọi hoặc tin nhắn nào, cô tiện tay mở mắt ra bấm số điện thoại của Cố Dư Sinh, đáp lại vẫn là câu: “Số điện thoại quý khách vừa gọi hiện đang tắt máy.”
Từ hôm qua đến giờ đã là mười tám tiếng đồng hồ, mà trong 18 tiếng đồng hồ này, Cố Dư Sinh giống như biến mất khỏi trái đất rồi vậy, không chút tin tức.
Trước khi cô tốt nghiệp đại học, Tiểu Vương đã đặt vé cho bọn họ đến Hàng Châu, là chuyến tám giờ sáng này.
Đến giờ xuất phát, Tần Chỉ Ái vẫn chưa có bất cứ tin tức gì của Cố Dư Sinh.
Quản gia thấy cô tâm tình không tốt, cứ tìm cách khiến cô vui nhưng dù có như vậy nhưng Tần Chỉ Ái vẫn ăn sáng rất ít, thật sự không muốn ăn nhưng trong bụng cũng không thể Đậu Phộng Nhỏ bị đói được nên mới cố gắng ăn, sau đó lên lầu.
Do mang thai, thân thể của cô khá yếu, tối qua thức trắng đêm, sáng náy Tần Chỉ Ái cực kỳ nhức đầu, không xuống lầu ăn trưa nổi, liền nằm trên giường mơ mơ màng màng ngủ.
Trong mơ mơ màng màng, cô có cảm giác như có người sờ qua trán mình, lòng bàn tay rất quen thuộc, hình như là Cố Dư Sinh, còn có bác sĩ ở bên cạnh nói nhỏ gì đó.
Cô không nghe rõ, nhưng sau khi cảm giác được có người ôm mình lên, đút cho mình một ít nước, trên trán lại có một cái khăn lạnh đặt lên làm cô cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều, sau đó cô liền ngủ trong thư thái dễ chịu.
Lúc tỉnh lại, trong phòng không có ánh đèn nào, yên tĩnh đến đáng sợ.
Tần Chỉ Ái nằm trong chốc lát, mới kéo khăn trên trán mình xuống, ý thức được lúc mình mê man, những chuyện cô cảm nhận được là thật, liền đột nhiên ngồi lên giường.
Còn chưa mở đèn, cô cũng đã có thể nhìn thấy bóng lưng cao ngất của Cố Dư Sinh ngoài hành lang.
Trong vườn chỉ mở một cái đèn, ánh sáng rất nhạt nhòa, khiến ánh sáng trên khói thuốc của hắn đặc biệt nổi bật.
Tần Chỉ Ái nhìn chằm chằm bóng lưng của Cố Dư Sinh một chút, liền nhanh chóng vén chăn, xuống giường.
Cô còn chưa đi đến ban công, hắn đã nhận ra cô tỉnh rồi, quay đầu nhìn vào phòng.
Hắn cúi đầu hút một hơi thuốc mới dập thuốc, sau đó kéo cửa hành lang đi vào phòng ngủ.