Cố Dư Sinh không nghĩ nhiều, lấy ra một phong thư từ trong túi chuyển phát nhanh.
Lúc Cố Dư Sinh nhìn thấy hai chữS Quân, không biết tại sao tim hắn lại đột nhiên đập thật nhanh.
Mấy ngày nay hắn vẫn luôn chờ đợi tin hồi âm của Tiểu A, nhưng hôm nay nhận được sao hắn lại sốt sắng như vậy.
Không biết Tiểu A có giận hắn vì ngày hôm đóS Quânlỡ hẹn hay không, không biết cuối cùng người Tiểu A thích là ai…
Cố Dư Sinh dùng sức nặn nặn phong bì, hít một hơi thật sâu, sau đó mới lấy dao rọc giấy rạch mở, sau đó đầu ngón tay run rẩy rút thư ra.
Mở ra.
Cố Dư Sinh đọc nhanh qua những lời khách sáo Tiểu A viết đầu thư, đọc đến trọng điểm.
“Người mà tôi thích chính là người lúc anh ấy đến trường tôi học diễn thuyết, tôi được cử đi đón anh ấy nha.”
Trong thư Tiểu A viết rất nhiều chữ, Cố Dư Sinh vốn tưởng cô ấy viết nhiều làm nên, không ngờ về ngày lỗi hẹn hôm đó cô chỉ nói: “Không sao.” Lại nói “khi nào có dịp trong tương lai thì hẹn gặp mặt.” chỉ đơn giản như vậy liền đi thẳng vào đề tài chính.
Rất ít số, Cố Dư Sinh nhìn liên tục nhiều lần nhưng cuối cùng vẫn rơi vào hai chữ “diễn thuyết” và “đón tiếp”.
Mặc dù hắn không cần tiếp tục đọc nhưng cũng có thể mơ hồ đoán được người mà cô đang nói là ai…
“Tôi vốn cho rằng tôi chỉ có thể gặp anh ấy một chút như vậy thôi, nhưng không ngờ ông trời giống như cho tôi chơi trò hack life vậy, biến tôi trở thành thư ký của anh ấy khi tôi nhận lời mời thực tập của công ty.”
“Có điều, hiện giờ đã qua ba tháng, tôi đã kết thúc đợt thực tập, tôi không thể tiếp tục ký hợp đồng chính thức được nữa vì vậy lúc tôi viết thư này cho anh, tôi đã không còn liên lạc gì với anh ấy nữa rồi.”
Thực tập thư ký, không tiếp tục ký hợp đồng chính thức…
Mấy từ ngữ này khi nhìn thấy trong mắt thì hắn run đến nỗi làm rớt lá thư xuống chân mình.
Hắn giống như người bị hút hết linh hồn vậy, dựa vào bàn làm việc, không nhúc nhích, như một pho tượng, cứng ngắt một lúc lâu, hắn mới từ từ lấy lại ý thức vào não trống rỗng.
Thì ra… không phải mơ hồ biết người cô thích là ai mà bây giờ đã là biết chính xác rồi a….
Người cô thích… phải!!!! LÀ HẮN!!
Người cô thích tám năm trời, CHÍNH LÀ HẮN!!
Máu trong người Cố Dư Sinh nháy mắt như ngừng chảy, thậm chí hô hấp của hắn cũng đình chỉ.
Ánh mắt của hắn nhìn thẳng ngoài cửa sổ, bầu trời đen óng, thành thị huy hoàng óng ánh đèn đêm.
Qua một lúc rất lâu, hắn mới nhẹ nhàng run lông mi mà tiếp tục đọc thư.
Lúc này mới phát hiện đầu ngón tay trống rỗng.
Hắn nhíu mi một hồi, mới từ từ dịch tầm mắt đến giày da của mình, nhìn thấy lá thư kia.
Hắn từ từ cong người nhặt lên, hít thở từng ngụm từng ngụm, nhìn chằm chằm giấy viết thư một lúc lâu, mới tiếp tục đọc.
“S Quân, anh hỏi tôi anh ấy là một người đàn ông như thế nào sao?”