Giọng nói của Lâm Điềm Điềm vang lên, Tần Gia Ngôn chớp chớp mi mắt, từ từ tỉnh táo lại, cười với Lâm Điềm Điềm, nhẹ gật đầu với cô, ý nói hắn đã nghe thấy lời giới thiệu của cô.
Mặc dù hắn không nói gì, chỉ một phản ứng đáng yêu như vậy đã khiến cô bị hấp dẫn bởi vẻ bề ngoài của Tần Gia Ngôn, cô cười ngọt ngào nói: “Là mẹ để chị dâu theo tôi cũng đi xem mắt.”
Trên thực tế, cô sợ là đối tượng mà mình phải gặp khiến cô không hài lòng nên tìm thêm một người làm bia đỡ đạn.
Tần Gia Ngôn mỉm cười, quay đầu nhìn về phía Tô Tình, ánh mắt yên tĩnh giống như Tô Tình là một người hoàn toàn không quen biết, lễ phép chào: “Lâm thiếu phu nhân, chào cô!”
Lâm thiếu phu nhân… đầu ngón tay Tô Tình run lên, điện thoại di động suýt nữa rơi xuống đất, cũng may cô phản ứng nhanh, kịp thời nắm chặt tay, cô cụp mắt, môi khẽ nhếch, nói: “Chào anh, Tần tiên sinh.”
Chào hỏi xong, Tần Gia Ngôn không muốn nói gì nhiều với Tô Tình, liền nhìn về phía Lâm Điềm Điềm: “Cô muốn uống gì?”
“Tôi uống cappuchino, chị dâu cũng vậy!” Lâm Điềm Điềm trả lời.
Tần Gia Ngôn gật đầu, giơ tay lên, gọi nhân viên phục vụ đến.
Lúc hắn đang gọi thức uống, Tô Tình từ nãy đến giờ vẫn cụp mắt lúc này mới ngước mắt lên nhìn hắn một chút.
Đã nhiều năm không gặp, ngũ quan của hắn càng ngày càng rõ ràng, mặc tây trang lại rất chững chạc, cả người đều đẹp trai mà có tinh thần, trong lúc phất tay còn có chút phong trần.
Không ngờ sẽ có một ngày, hắn lại càng ngày cảng đẹp điên đảo chúng sinh, xuất sắc đến hoàn mỹ, cũng không thể trách Lâm Điềm Điềm vừa nhìn thấy hắn liền nói với cô hắn chính là chân mệnh thiên tử của con bé.
“Tiên sinh, xin hỏi còn gì nữa không?” Tần Gia Ngôn gọi xong, nhân viên phục vụ lại hỏi thêm một câu.
“Không còn gì nữa, cảm ơn.” Tần Gia Ngôn trả lời xong, liền đưa lại menu cho nhân viên phục vụ, quay đầu nhìn Lâm Điềm Điềm.
Nhận ra được hành động như vậy, Tô Tình sợ bị phát hiện mình đang nhìn lén hắn, liền vội vàng dời tầm mắt khỏi Tần Gia Ngôn, cúi đầu nhìn điện thoại di động.
“Tần tiên sinh, tôi nghe mẹ tôi nói anh học đại học ở Hàng Châu?” Lâm Điềm Điềm muốn lưu lại cho Tần Gia Ngôn ấn tượng đẹp cho nên lúc tìm để tài để nói liền chọn chủ đề này.
Khóe môi Tần Gia Ngôn cong lên, ngắn gọn trả lời: “Vâng.”
“Từ nhỏ tôi đã bị gia đình đẩy ra nước ngoài du học, vẫn không có cơ hội học những trường quốc nội, đặc biệt là Hàng Châu, có thời gian Tần tiên sinh mà đến Hàng Châu có thể dẫn tôi đi một chuyến không?”
“Được…” nhìn thấy Tần Gia Ngôn đồng ý, Lâm Điềm Điềm càng cười ngọt ngào: “Tần tiên sinh, anh có hứng thú với mỹ thuật không? tôi ở nước ngoài học vẽ tranh sơn dầu, nếu như có hứng thú, tôi sẽ vẽ cho anh một bức…”
…..
Toàn bộ cuộc trò chuyện trên bàn đa số là bài diễn văn liên thu bất tận của Lâm Điềm Điềm, tuy rằng cô cứ líu ra líu ríu nhưng giọng nói cũng rất dễ nghe lại không làm cho người ta chán ghét.
Tần Gia Ngôn được giáo được rất tốt, cho dù Lâm Điềm Điềm có nói đến đề tài gì, hắn dù có hứng thú hay không mấy quan tâm cũng đều trả lời cô.
Ngược lại, Tô Tình ngồi một bên từ đầu đến cuối vẫn luôn cụp mắt, không phát ra bất cứ âm thanh nào.