Bất quá, không quan trọng để cô biết những chuyện này.
Dù sao đã quyết định hoàn toàn kể hết cho cô, cũng đã nghĩ từ nay về sau, người dưng xa lạ, không hẹn gặp lại.
Cô vĩnh viễn không biết, kỳ thật hắn không hề kém cỏi vô dụng, đúng với trong tưởng tượng của cô như thế.
Giống như, cả đời này của cô đều khó có thể tin tưởng hắn, ở trên đời này, Ngô Hạo hắn đều có thể tàn nhẫn vô tình với bất cứ kẻ nào, chỉ riêng cô, một giọt lệ cũng có thể khiến toàn bộ thế giới hắn dao động.
Huống chi, kỳ thật hắn không cần nói cho cô, chân tướngbắt cóc, hắn có thể cho Tưởng Thiên Thiên chịu tiếng xấu thay hắn, nhưng xác định là trước đây Tưởng Thiên Thiên đã làm rất nhiều chuyện xấu, nhưng sau cùng ở trước mặt cô, hắn đều nhânj tất cả lỗi lầm, không vì cái gì, chỉ vì muốn hình tượng mình dưới đáy lòng cô hoàn toàn phá huỷ, để hai chữ Ngô Hạo, từ trong cuộc sống của Hứa Ôn, vĩnh viễn xóa đi, tan biến, không còn nửa điểm lưu luyến.
Hứa Ôn càng nói càng kích động, thậm chí còn vươn tay đáng vào ngực Ngô Hạo.
Người đàn ông an tĩnh ngồi ở trên vòng bảo hộ, không phản kháng cũng không né tránh mà mặc kệ cô phát tiết.
Hắn nghĩ, có lẽ đây là lần cuối cùng hắn tiếp xúc với cô.
Hứa Ôn tức giận đến mức tận cùng, lại rơi lệ, miệng nói những lời phẫn hận, khóc nức nở: “Ngô Hạo, anh ấy là bạn tốt của anh mà, làm sao anh có thể đối xử với anh ấy như vậy? Ngô Hạo, những năm gần đây, em thật sự đã nhìn nhầm, cứ vậy mà quen biết anh!”
Hứa Ôn càng nói, càng lớn tiếng, càng vô tình: “Ngô Hạo, từ giờ trở đi, em coi anh như đã chết, sau này anh đi đường của anh, em đi đường của em, chúng ta sẽ không còn có bất cứ liên quan hay liên lụy gì nữa!”
Nói xong, Hứa Ôn liền xoay người, đi về phía cửa xuống, lúc cô đi đến một nửa, nghĩ đến đồng hồ vừa mới bị mình không cẩn thận làm rơi, lại nhấc bước bước về, khom người nhặt lên, cũng chưa từng liếc mắt nhìn Ngô Hạo một cái, nghênh ngang bỏđi.
…
Cô gái đi rồi, trên mái nhà, chỉ có gió lạnh gào rít làm bạn với hắn.
Ngô Hạo vẫn duy trì dáng ngồi đó rất lâu, vẫn không nhúc nhích, quá vài phút, hắn mới hơi cúi đầu, nhìn lại phía thư viện.
Bóng lưng Hứa Ôn rời đi, xem ra cực kỳ vội vàng, đoán chừng cô vẫn còn rơi lệ, cánh tay thường thường quẹt ngang mặt.
Từ lúc bắt đầu nói cho cô chân tướng, hắn chỉ liếc mắt nhìn cô một cái, hình như đây là lần thứ hai hắn nhìn cô.
Có người nói, ở trong tình yêu, người người đều là nhát gan.
Hắn vẫn không tin, cho nên thời niên thiếu, hắn theo đuổi cô điên cuồng, sau khi tách ra, hắn hối hận dùng hết tâm tư muốn quay về bên người cô.
Mãi đến đêm nay, lúc hắn giải bày lòng mình với cô, hắn mới phát hiện, ở trong tình yêu, hắn đúng là một người nhát gan.
Hắn vậy mà không dám đối mặt với đáy mắt oán hận và chán ghét của cô, giống như lúc trước, hắn nghèo khó, lúc nào cũng luôn miệng nói muốn cho cô một cuộc sống thật tốt mới đi tranh giành, không bằng nói, hắn không lo lắng, hắn nhát gan, hắn sợ mình không cho cô được cẩm y ngọc thực (đồ đẹp ăn ngon), sợ cô không theo hắn cả đời.
Bóng lưng cô gái, càng lúc càng xa.
Ngô Hạo rõ ràng, đây là từng bước chân cô rời khỏi cuộc sống của hắn.
Mãi đến bóng dáng của cô, hoàn toàn biến mắt trong đáy mắt hắn, hắn ngồi an tĩnh rất lâu, cả người run rẩy.
Cô cứ như vậy mà đi khỏi cuộc đời của hắn.
Nơi ngọn đèn xa mờ nhạt, không biết như thế nào, lại trở nên vô cùng sáng rỡ, khiến cho ánh mắt Ngô Hạo ẩn ẩn đau.
Hắn hoảng hốt một hồi, mới chuyển động suy nghĩ.
Cô đã đi khỏi cuộc đời của hắn.