Cô ta đi đâu?
Cố Dư Sinh nhíu mi một hồi, không để ý đến Lục Bán Thành, đi ra cửa, lúc đi ngang qua trước mặt Lục Bán Thành, hắn hơi dừng chân, sau đó liền nhìn chân còn lại lành lặn của Lục Bán Thành, theo tiếng kêu rên đau đớn của hắn lại nói: “Cô ấy nói rất đúng về cậu, chứ đâu có bao gồm tôi.”
Dừng một chút, Cố Dư Sinh liếc mắt nhìn vẻ mặt trắng bệch của Lục Bán Thành, từ từ giật giật môi ói ra bốn chữ: “Đàn ông cặn bã!”
Lục Bán Thành “Này” một tiếng, thì thầm nói: “Nói như anh không phải là bạn củaChuột không bằng á!”
“Vừa bắt đầu tôi đã không phải.” Cố Dư Sinh đưa lưng về phía Lục Bán Thành, không nhẹ không nặng trả lời, vừa đi thẳng đến cửa.
…….
Đi đến cổng nhà hàng Gia Uyển, Cố Dư Sinh đúng lúc nhìn thấy Tần Chỉ Ái vội vàng chui vào trong xe taxi, hắn thấy cô rời đi, không thèm đếm xỉa đến mấy người bạn xung quanh, lại hỏi người phục vụ lúc nãy đã thu tiền của Tần Chỉ Ái: “Cô gái lúc nãy không chọn món ăn, chỉ tính phí phục vụ kia, cô ấy đến khi nào?”
Nhân viên phục vụ thấy Cố Dư Sinh sang trọng như vậy, rất ân cần lấy giấy ghi chép nhìn lại: “Bàn 52, vị tiểu thư đó chưa gọi món, sáu giờ cô ấy đã đến rồi.”
Bởi vì Tần Chỉ Ái đến sớm nhất, nhưng vẫn chưa chọn món ăn nên nhân viên mới có ấn tượng với cô ấy nhất.
“Bàn kia đã được đặt trước nửa tháng, thời gian là 7h30 tối. A… tiểu thư kia mới đến nửa giờ…” nhân viên phục vụ tra trong máy tính hai lần, mới tiếp tục nói: “…Người đặt bàn ở đây tên làS Quân.”
Cố Dư Sinh gật gật đầu, đứng yên tại chỗ, không nhúc nhích, không có phản ứng, mãi đến khi có người gọi: “Anh Sinh”, hắn mới thu lại tầm mắt, liền “ừ” với nhân viên phục vụ một tiếng, mới quay người rời đi.
…….
Ngồi trên xe, Lục Bán Thành và hai người bạn nữa nói chuyện rất rôm rả.
Cố Dư Sinh không nói gì ngồi một chỗ phía sau xe, nhìn chằm chằm cảnh đêm ngoài cửa sổ, đại khái là khoảng hai mươi ngày trước, nhớ lại lúc mình nhận được thư hồi âm của Tiểu A.
Những năm gần đây, mặc dù hắn vẫn thường hay gửi thư cho tiểu A nhưng vì không quá hiểu rõ lúc trước tại sao mình lại viết thư kiên trì như vậy cho tiểu A, vì vậy chưa từng thật sự tiết lộ cho cô ấy biết bất cứ thông tin nào về chính mình, sau khi hắn xuất ngũ, lại không đổi địa chỉ, vẫn luôn nhờ chiến hữu nhận thư của cô, sau đó chuyển phát nhanh đến địa điểm ở Bắc Kinh cho hắn.
Lúc hắn nhận được hồi âm của Tiểu A ngày ấy là lúc hắn đưa Tần Chỉ Ái đến Hàng Châu, sau đó đến công ty ở Thượng Hải xử lý chuyện, mới có thể quay trở lại Bắc Kinh.
Nếu không phải ngày đó xử lý xong việc sớm, sợ là hắn đã không đọc được thư của Tiểu A.
Ngày đó khi rút thư của Tiểu A ra, hắn không để ý nội dung của thư mà là chú ý tờ giấy viết thư.
Nhìn tờ giấy viết thư rất quen, hình như đã gặp ở đâu đó…
Hắn nhìn chằm chằm tờ giấy viết thư kia nhiều lần, khoảng chừng ba phút, mới đột nhiên nhớ tới tờ giấy này giống với tờ giấy lúc hắn nằm viện, tỉnh dậy thấy Tần Chỉ Ái đang viết gì đó như đúc.