“Cô ấy còn đang do dự thì biết chị của cậu và cậu đều có ý định thôi học, cho nên muốn nhanh chóng kiếm được tiền….”
‘À nãy giờ tôi nói nhiều như vậy, còn chưa giới thiệu, ban đầu tôi đến Bắc Kinh chỉ định đi làm, là làm mai mối rồi lấy tiền hoa hồng, Tô Tình ban đầu biết chuyện này cũng chẳng tốt đẹp gì nhưng cô ấy đi theo tôi lâu cũng biết chuyện, có thể là yêu ai yêu cả đường đi lối về cho nên Tô Tình không nỡ để chị cậu phải bước chân vào con đường này cho nên tối hôm đó cô ấy đã ôm tôi khóc rất lâu, cuối cùng cũng nói với tôi: Chị Lâm, chị ở đây biết rất nhiều người có tiền, chị giới thiệu cho em một người đi, chỉ cần có tiền, làm gì cũng được.”
Tần Gia Ngôn mơ hồ đoán được chuyện gì nhưng hắn lại không dám đối mặt, tay cầm ly nước của bao nhiêu bắt đầu run rẩy.
“Tôi làm sao có thể đồng ý, nhưng tôi cũng không có tiền, không thể giúp cô ấy được, không giúp được cậu, cô ấy cứ khóc lóc van xin tôi, cuối cùng tôi cũng phải đồng ý, dù rất đau lòng nhưng mà tôi tìm cho cô ấy một người, cho rằng cuộc sống sau này của cô ấy sẽ tốt đẹp hơn một chút, không ngờ, tôi lại đang đẩy cô ấy xuống địa ngục.”
“Người đàn ông kia tên là Lâm Mặc, chồng của Tô Tình là một người đồng tính, Lâm gia cảm thấy mất mặt cho nên mới tìm cho hắn ta một người vợ để che mắt thiên hạ, đúng lúc Tô Tình lại rất cần tiền, cho nên khá phù hợp.”
“Ban đầu Lâm gia chỉ muốn cho Tô Tình 200 ngàn, Tô Tình liền mở miệng đòi 400 ngàn, cậu cũng biết mấy năm trước đây số tiền này lớn đến mức nào mà, Lâm gia nói cô ta đào mỏ, lại muốn lấy một số tiền lớn như vậy, nhưng mà vỉ không tìm được người thích hợp hơn cho nên mới chấp nhận cô ấy.”
“Một ngày trước khi Tô Tình và Lâm Mặc đăng ký kết hôn, cô ấy chia số tiền đó ra làm hai phần, một phần cho ba của cô ấy, một phần đưa cho tôi… Ngày đó cô ấy mặc thử váy cưới, nói với tôi một câu mà tôi vẫn nhớ rất rõ, cô ấy nói, chị Lâm, chị biết không? Người không cần phải lo đến cơm áo gạo tiền, mới có tư cách nói đến chuyện yêu đương.”
“Tôi không nói, cậu cũng có thể đoán được, cô ấy cho tôi 200 ngàn để làm gì có đúng không? Không sai, chính là để thanh toán tiền thuốc men viện phí cho mẹ cậu.”
“Sau khi cô ấy gả cho Lâm Mặc, số lần tôi gặp được cô ấy ngày một ít đi, cuối cùng hơn một năm trời chúng tôi cũng chưa từng gặp mặt, mãi đến tận đầu năm nay, tôi đưa con đến Bắc Kinh chơi, mới liên lạc với cô ấy.”
“Ngày đó cô ấy mời tôi ăn thật nhiều thức ăn ngon, bỏ ra rất nhiều tiền, tôi nhìn thấy còn cho là cô ấy đang sống rất sung túc, tôi còn mừng cho cô ấy, cho rằng làm dâu của Lâm gia cho dù là hữu danh vô thực, nhưng tối thiểu cô ấy cũng không cần phải lo cơm áo gạo tiền như trước đây, không còn sợ nghèo đói nữa, đó, cũng là một loại hạnh phúc.”
“Mãi đến tháng trước tôi nhận được điện thoại của cô ấy lúc nửa đêm, cô ấy nói cô ấy đang mang thai, cô ấy rất vui vẻ.”
Mang thai? Cuối tháng trước? Đó không phải là đứa con của hắn và cô chứ?
Tim Tần Gia Ngôn lúc này hầu như là ngừng đập.
“Bởi vì tôi đã sinh con cho nên những chuyện phải để ý tôi có kinh nghiệm hơn, cô ấy còn hỏi tôi phải chú ý những chuyện gì. Tôi tưởng là chồng của cô ấy đã chấp nhận cô ấy, rất vui mừng, đêm đó chúng tôi nói chuyện rất vui vẻ.”
“Nhưng mà vui vẻ như vậy chỉ duy trì trong một tuần, cô ấy bỗng nhiên chạy từ Bắc Kinh đến tìm tôi.”