Ngày đó cô che lại thư rất nhanh nên hắn chỉ có thể nhìn qua tờ giấy kia một lần.
Ngày đó hắn còn có chút buồn bực chẳng lẽ cô lại có chuyện gì dấu hắn, chẳng lẽ cô cũng có một người bạn qua thư?
Đều là giấy viết thư, tờ nào chẳng thể giống tờ nào… Sau đó trong đầu hắn lại có một suy nghĩ Tần Chỉ Ái có khi nào lại là Tiểu A không?
Sau đó, hắn tìm bảng viết tay của Tần Chỉ Ái trên các tài liệu trong công ty, so sánh bút tích một hồi, bởi vì không có chữ nào giống nhau nên rất khó để so, cuối cùng đến chữ Ái phát hiện một điểm giống nhau, chính là ba nét chấm có một nét chính giữa thường nhỏ hơn hai nét hai bên một chút.
Trong lúc đó, những suy đoán trong đầu hắn liền mãnh liệt đến cực hạn, sau đó liền viết thư hồi âm hẹn gặp cô.
Vì không xác định cô có thật sự là tiểu A hay không, vì vậy hắn cũng không cho cô tên thật và số điện thoại, chỉ nói thời gian và địa điểm.
Sở dĩ chọn nhà hàng Gia Uyển là do hôm nay có một cuộc hẹn bạn bè ở đây.
Đương nhiên đã gặp mặt bạn thì không thể gặp Tiểu A được rồi.
Có điều, hắn cũng không muốn gặp, bởi vì nếu tiểu A không phải là Tần Chỉ Ái, hắn cũng không muốn làm quen với một cô gái xa lạ.
Hắn đến nhà hàng Gia Uyển tương đối sớm lúc 8h, hắn từ trên lầu đi xuống liền thấy được Tần Chỉ Ái.
Vì vậy để Tần Chỉ Ái thiếu kiên nhẫn, hắn liền quay lại, nói với mọi người đổi địa điểm tiếp tục chơi.
Khi hắn nhìn thấy số bàn Tần Chỉ Ái ngồi, cũng đã biết rồi, cô chính là Tiểu A người thư từ qua lại với hắn nhiều năm như vậy.
Sở dĩ hắn hỏi nhân viên phục vụ là để chắc chắn hơn thôi.
Thì ra, Tần Chỉ Ái chính là Tiểu A.
Cố Dư Sinh nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, nhíu mày.
Tần Chỉ Ái và Hứa Ôn Noãn là bạn tốt, Hứa Ôn Noãn là bạn gái của Ngô Hạo, mà hắn là Ngô Hạo lại là bạn cùng lớp, thường xuyên đi chúng thời cấp ba,… hẳn là cấp ba hắn đã quen Tần Chỉ Ái, ngược lại… sao hắn ở trong bộ đội lại dùng thân phận nặc danh mà viết thư cho cô?
Ban đầu lúc học cấp ba chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì?
Tại sao trong đầu hắn một chút ấn tượng cũng không có?
…..
Xe đã dừng ở trước một nhà hàng huy hoàng tráng lệ, Cố Dư Sinh ngồi trong xe nhưng lại không có động tĩnh gì.
Lục Bán Thành không nhịn được nhắc nhở hắn: “Anh Sinh, đến nơi rồi.”
Cố Dư Sinh vẫn đang chìm trong suy nghĩ của mình, cũng không đáp lại Lục Bán Thành.
Lục Bán Thành nhíu nhíu mày, vỗ vai Cố Dư Sinh một cái: “Anh Sinh?”
Cố Dư Sinh hoàn hồn, liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, mở miệng: “Đến rồi sao?”
Dừng một chút, hắn không đợi đến lúc Lục Bán Thành trả lời, đã đưa tay ra: “Đưa chìa khóa xe cho tôi, tôi còn có chút việc, cậu vào trước đi.”
…….
Cố Dư Sinh nhận chìa khóa xe xong, ngồi im trong chốc lát, mới dời lên ghế người lái, khởi động xe, lái xe, đi về phía khách sạn.
Hơn ba tháng trước, vừa nhìn thấy cô ở Tây Đại, cô đã tiếp cận cô, muốn tra xem cô có phải là Tiểu Phiền Toái không.
Không ngờ, không điều tra ra được cô có phải là Tiểu Phiền Toái hay không, lại tra ra được một đáp án ngoài ý muốn.