Thứ năm đêm đó, Tần Chỉ Ái cứ nhìn chằm chằm điện thoại từ 7h50, đến khi thời gian trên màn hình vừa nhảy đến 20:00. chuông điện thoại của cô liền vang lên, trên màn hình là hai chữ Dư Sinh.
Hai người đã đăng ký kết hôn, cũng đã có con rồi, mặc dù không tính là tình cảm của mấy người già được nhưng lúc nhận điện thoại, tim của Tần Chỉ Ái vẫn nhảy nhót lung tung, giống như thiếu nữ mới lớn nhận được điện thoại của người yêu.
Cô hít một hơi thật sâu, đè ép run động mạnh mẽ trong lồng ngực, sau đó trượt màn hình, bắt máy.
“Dư Sinh?” Tần Chỉ Ái gọi tên của hắn, mới phát hiện bên kia rất yên tĩnh, ngoại trừ tiếng gió cũng không còn bất cứ âm thanh nào khác, mà bên này trong phòng khách quản gia đang xem tv, trong phim còn có tiếng nữ chính đang khóc ầm ầm thương tâm gần chết, cô không đợi Cố Dư Sinh mở miệng đã nói: “Anh chờ em một chút.” Sau đó đứng dậy, lên lầu, vào phòng ngủ chính, đóng cửa lại, toàn bộ không gian lại lập tức trở nên yên tĩnh, cô lại nhỏ giọng gọi: “Dư Sinh…”
“Ừ.” Theo giọng nói thanh đạm của Cố Dư Sinh còn có tiếng thở ra mạnh mẽ, cô liền nhíu mày: “Anh đang hút thuốc sao?”
“Ừ….” Cố Dư Sinh ậm ừ vừa hút vừa trả lời. “Em ăn cơm chưa?”
“Ăn rồi, còn anh?”
“Cũng ăn rồi… em ăn gì đó?”
“Ăn nhiều lắm…” Tần Chỉ Ái nghiêng đầu kể lại những món hôm nay quản gia làm cho cô, Cố Dư Sinh lúc này vẫn nhẫn nại nghe cô nói xong, mới hỏi tiếp: “Thân thể có khỏe không?”
“Tốt lắm… Đậu Phộng Nhỏ cũng rất ngoan…” Tần Chỉ Ái cúi đầu, liếc nhìn cái bụng đã lớn: “…Bây giờ Đậu Phộng Nhỏ ngủ rồi, không có động đậy, lúc bốn giờ chiều nó động rất mạnh, cách bụng em cũng có thể tìm được bàn tay bé nhỏ của con…” nói tới đây, Tần Chỉ Ái không nhịn được oán giận một câu: “…Dư Sinh, con gái anh mấy ngày trước anh lúc em đang ngủ mà đạp đau em đó… A…!”
Tần Chỉ Ái đang lải nhải lại bỗng nhiên gọi khẽ một tiếng, khiến Cố Dư Sinh đang hút thuốc cũng lo lắng nheo mày, toàn thân căng cứng, ngữ khí lại lộ rõ sự lo lắng: “Sao vậy?”
“Không, không có chuyện gì, có thể là con gái anh chê em nói xấu nó nên lại đạp em…” bị đạp đau, Tần Chỉ Ái có chút run, cô không nhịn được đưa tay ra sờ lên bụng, đúng lúc thấy có bàn tay di chuyển nhô ra, sau đó liền như nghĩ đến chuyện gì, liền quay lại nói với Cố Dư Sinh: “…Anh chờ chút…”
Nói xong, cô liền không chờ Cố Dư Sinh trả lời mà cúp máy, sau đó gọi video cho hắn, đợi khi hắn bắt máy, cô lại đưa màn hình điện thoại về phía bụng của mình, lại chỉ vào một nơi có chút phồng lên, Tần Chỉ Ái sợ Cố Dư Sinh không chú ý, liền nói: “Dư Sinh, anh có nhìn thấy không? Con gái anh thức dậy rồi, cũng đang muốn nói chuyện với anh nè.”