Nói xong, Cố Dư Sinh quay người đi đến cửa phòng ngủ, lúc ra khỏi cửa hai mét, hắn sợ Tần Chỉ Ái thật sự gọi điện cho Cố lão gia, không yên lòng dừng bước.
Hắn suy nghĩ một chút, liền lùi lại mấy bước, nói với Tần Chỉ Ái: “Không có chuyện gì thì đừng nói gì về tôi trước mặt ông! Nếu như ông lại gọi điện thoại trách mắng tôi, khiến tôi nổi điên lên, lúc đó xem tôi sẽ trừng trị cô như thế nào!”
Sau đó, Cố Dư Sinh mới nghênh ngang rời đi.
…….
Đợi đến khi dưới lầu có tiếng xe của Cố Dư Sinh rời đi, Tần Chỉ Ái mới đưa tay kéo áo trên đầu mình xuống.
Cô từ từ quay đầu, nhìn qua cửa sổ, vừa lúc nhìn thấy xe của Cố Dư Sinh từ từ rời khỏi cửa biệt thự.
Chỉ là Cố Dư Sinh lên lầu nói với cô mấy câu. bên tai cô lại nghe thấy tiếng hắn và ngô hạo nói chuyện sau giờ cơm trưa, nhất thời cô không có tâm trạng đọc kịch bản, thật vất vả mới bình tâm lại, hắn lại lên làm loạn mọi thứ.
Hay là tám năm trước, lúc cô gọi điện thoại cho hắn là vô ích, cô nên quên hắn đi?
Hay là hai năm trước hắn chỉ ngẫu nhiên gặp cô, cô dùng tất cả dũng khí và can đảm đứng trước mặt hắn, hắn nói “Xin lỗi tiểu thư, tôi nghĩ tôi thật sự không quen biết cô.”, lúc đó, giữa cô và hắn đã là kết thúc rồi!
Là cô không từ bỏ ý định, cam lòng để hắn chơi đùa như một thứ đồ chơi.
Dù sao cũng là tình yêu khắc cốt ghi tâm.
Vì lẽ đó cô có đóng thế diễn viên khác đi chăng nữa, cũng chỉ hy vọng níu kéo chút thời gian ngắn ngủi ở bên hắn.
Lãng quên chính là điều vô tình nhất.
Cô nghĩ, dường như năm đó Cố Dư Sinh chưa từng thích cô.
Nếu thích cô, sao có thể dễ dàng quên như vậy?
Nếu hắn đã thật sự thích cô, cho dù bây giờ cô có thay đổi hình dáng, hắn cũng phải nhận ra chứ!
Thật khổ sở, cứ như vậy bị hắn lãng quên, quên sạch sẽ, quên triệt để.
–
Buổi trưa thứ hai, Tiểu Vương gọi điện thoại nhắc Tần Chỉ Ái tham dự dạ tiệc.
Nói là sáu giờ đến đón cô, năm giờ rưỡi, Tiểu Vương đã đến.
Tần Chỉ Ái đã hóa trang xong, tiện tay chọn một bộ lễ phục, một đôi giày cao gót cùng màu, đi xuống lầu.
Tiểu Vương đứng cạnh xe chờ cô, nhìn thấy cô đi ra, lập tức mở cửa xe, Tần Chỉ Ái nói “cảm ơn” với Tiểu Vương, khom người vừa mới chuẩn bị lên xe đã nhìn thấy Cố Dư Sinh đang dựa vào ghế xe, nhắm mắt lại.
Không phải nói để Tiểu Vương đi đón cô sao? Sao hắn lại ở đây?
Cử động của Tần Chỉ Ái dừng lại một chút, sau đó cẩn thận từng li từng tí bò lên xe, ngồi im bên cạnh Cố Dư Sinh.
Tiểu Vương đóng cửa xe, vòng qua đầu xe, lên xe liền khởi động máy.
Trong xe rất yên tĩnh, không có ai nói chuyện với ai.
Cố Dư Sinh hoàn toàn không mở mắt ra nhìn Tần Chỉ Ái, từ đầu đến cuối đều bình thản như đang ngủ thiếp đi.
Thần kinh Tần Chỉ Ái từ căng thẳng mới dần dần thả lỏng một chút, cô không hề chớp mắt nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ chầm chậm chuyển động.