Sau đó lại xuất hiện chữ “nhật”, bút pháp rất đơn giản, chữ này viết nhanh hơn chữ trước rất nhiều, cũng rất đối lập.
Cố Dư Sinh nhìn thấy như vậy, đã đoán được người đàn ông kia muốn viết câu: “Sinh nhật vui vẻ.” cho Lương Đậu Khấu.
Chỉ là lúc người đàn ông kia đang viết hai chữ “vui vẻ” người ở phía sau đã đợi người đó nửa ngày, hối thúc hắn, cho nên chữ ngày càng xiêu vẹo giống như vẽ bùa.
Thời gian đóng cửa khu vui chơi ngày một đến gần, chủ tiệm đòi lại súng, người đàn ông sốt ruột, kỹ thuật bắn vốn không tốt, lại càng bắn lung tung hơn, đừng nói là bắn thành chữ, một quả cũng không bắn trúng.
Lương Đậu Khấu không tức giận chút nào, lấy lại súng từ trong ngực người kia, đưa cho chủ tiệm, vẻ mặt áy náy, trả xong liền kéo cánh tay người đàn ông đi đến lối ra của khu giải trí.
Người đàn ông kia vì không bắn xong chữ mà cảm thấy ảo não, có chút không vui, Lương Đậu Khấu dọc đường đi lại không ngừng cười cười với người đó, rõ ràng là đang chọc cho người kia vui, thậm chí đến cuối cùng, cô còn chọt chọt vào eo người đàn ông, người kia tất nhiên cười toe toét.
Người đi ra rất nhiều, lấn tới lấn lui, người đàn ông kia liền tiện tay bảo vệ Lương Đậu Khấu trong lòng, che chở cho cô, từ từ đi theo dòng người ra ngoài.
Mãi cho đến khi không còn thấy bóng dáng của Lương Đậu Khấu và người đàn ông kia nữa, Cố Dư Sinh vẫn còn đứng cứng ngắt không nhúc nhích.
Mãi đến lúc có người dẫn một đứa bé đi qua, trên tay đứa bé cầm một cây kiếm huỳnh quang quơ lung tung trúng vào bắp đùi của hắn, hắn mới hoàn hồn lại từ từ di chuyển ánh mắt không còn nhìn hướng họ vừa mới đi nữa, sau đó liền nghe thấy tiếng của quản gia trong điện thoại: “Thiếu gia? Cậu vẫn còn giữ máy chứ?”
Thì ra, hắn vừa đần độn giơ điện thoại di động ngẩn người lâu như vậy… Cố Dư Sinh mím môi, muốn trả lời câu hỏi của quản gia, há miệng, lại thấy cổ họng khó chịu đến không nói nên lời, hắn cúp máy, sải bước đi vể phía lối ra.
Xe của Cố Dư Sinh đi cách xe của Lương Đậu Khấu chừng năm mươi mét.
Hắn nhìn thấy cô dừng xe ở trước cổng trường đại học S, cũng dừng xe theo cô.
Lúc này đã rất trễ, trên đường vào cổng trường không có một bóng người.
Người đàn ông ngồi trên ghế phụ lái xuống xe, cô cũng xuống theo, sau đó người đàn ông kia lấy ra một cái hộp nhỏ từ trong túi.
Lúc ở trong quân đội Cố Dư Sinh được rèn luyện thị lực rất tốt, cho dù người đàn ông này đứng cách hắn rất xa nhưng hắn hoàn toàn có thể nhìn thấy vật đó đang sáng lấp lánh trong tay người đàn ông kia, liếc mắt liền có thể nhìn thấy đó là một sợi dây chuyền.
Người đàn ông đó đứng ra phía sau Lương Đậu Khấu, cẩn thận nhấc tóc của cô lên, đeo dây chuyền lên cổ cô.
Người đàn ông kia hỏi Lương Đậu Khấu cái gì, Lương Đậu Khấu cúi đầu sờ sờ dây chuyền, sau đó xoay người, trà lời người đàn ông hai câu, môi cười cực kỳ ngọt ngào.
Nhìn khẩu hình miệng, Cố Dư Sinh có thể suy đoán được là hỏi: “Thích không?” “Thích lắm.”