Qua một lúc, điện thoại di động của Tần Chỉ Ái vang lên.
Là người bên phòng hội nghị gọi cho cô, cô bắt máy, âm thanh rất nhẹ: ‘Đã chuẩn bị xong chưa?… Được, tôi lập tức đưa Cố tiên sinh qua.”
Cúp máy xong, Tần Chỉ Ái quay người, nói với Cố Dư Sinh: “Cố tiên sinh, tọa đàm sẽ bắt đầu ngay, tôi đưa ngài qua đó.”
Cố Dư Sinh ngồi trên ghế salon cầm thuốc cũng không nhúc nhích, tầm mắt vẫn nhìn chằm chằm đôi mắt của cô.
Ánh mắt của hắn khác với lúc trước, không còn lạnh lùng mờ mịt mà lại có một tia sáng, còn sáng hơn cả những tia nắng xán lạn ngoài cửa sổ kia.
Tần Chỉ Ái bị Cố Dư Sinh nhìn, đầu ngón tay nắm lại thành quyền, tầm mắt cũng không dám nhìn thẳng hắn.
Cô cố gắng trấn tĩnh lại, đợi một lát, nhìn hắn vẫn không có phản ứng gì, lại nhẹ giọng nói: “Cố tiên sinh, tọa đàm sắp bắt đầu rồi, chúng ta đi thôi.”
Nói xong, cô lại bị ánh mắt nhìn chằm chằm không chớp của hắn chèn ép đến nỗi không dám nhìn thẳng vào mắt hắn.
Cố Dư Sinh giống như là đang tìm tòi thứ gì đó trên người cô, nhìn chằm chằm mắt của cô một lúc lâu, hắn mới đưa tay dập thuốc, sau đó mới đứng lên.
Tần Chỉ Ái cho rằng cuối cùng cũng có thể đi rồi, thầm thở dài một hơi, ngẩng đầu lên, mỉm cười lịch sự ra dấu mời vs Cố Dư Sinh. Còn chưa nói gì, tầm mắt của Cố Dư Sinh lại càng sắc bén lần thứ hai nhìn thẳng đôi mắt của cô.
Lông mày cô khẽ run rẩy, cố gắng duy trì vẻ mặt bình tĩnh, ngữ khí lễ phép: “Cố tiên sinh, mời đi bên này.”
Cố Dư Sinh không nhúc nhích, tầm mắt vẫn dán trên người cô, chỉ là trong mắt có chút hoảng hốt.
Khí chất không giống nhau, âm thanh cũng không như thế, ngay cả khuôn mặt… thẳng thắn mà nói, tuy hắn rất yêu Tiểu Phiền Toái, nhưng hắn có tật xấu là không nhớ mặt kỹ, thế nhưng người quen thuộc thì cũng có thể nhớ kỹ.
Nhưng cũng không biết tại sao, ngoại trừ đôi mắt của Tiểu Phiền Toái, hắn cũng không thể nhớ rõ hình dáng của cô.
Hắn nghĩ, hay là chỉ do cô và Lương Đậu Khấu quá giống nhau?
Bỏ đi những phần khác, chỉ nhìn đôi mắt… ngoại trừ ánh mắt, mang đến cảm giác rất giống cảm giác Tiểu Phiền Toái mang lại cho hắn, đáy mắt lưu chuyển con ngươi trong suốt mê người, hình như những chỗ khác đều không giống nhau.
Hai mắt của cô không to như Tiểu Phiền Toái, nhưng mà lại mê hoặc, lại pha một chút thanh thuần vô tội, lại khá giống Tiểu Phiền Toái.
Hơn nữa tuổi của cô cũng nhỏ hơn Tiểu Phiền Toái nhiều thì phải…
“Cố tiên sinh?” Tần Chỉ Ái da đầu tê lại lên tiếng.
Cố Dư Sinh nháy mắt một cái, tiếp tục nhìn mặt cô một vòng, sau đó khẽ gật đầu một cái, phản ứng với cô một cái, mới dời tầm mắt.
Tần Chỉ Ái đi trước, Cố Dư Sinh theo sau.
Trên đường đến hội trường, Tần Chỉ Ái thấy Tiểu Vương đang nói chuyện với lãnh đạo, giờ cô mới hiểu được tại sao lại không nhìn thấy Tiểu Vương, thì ra là đi xã giao thay Cố Dư Sinh.
…..
Buổi tọa đàm của Cố Dư Sinh rất thành công.
Lúc kết thúc, trên mặt nhiều học sinh còn đang muốn nghe tiếp.
Sau khi kết thúc, phóng viên vào trường học, muốn phỏng vấn hắn một chút.