Số không có thật, cố ý nói đừng làm phiền hắn… Câu này lặp đi lặp lại bên tai Tần Chỉ Ái một hồi lâu, cô mới hiểu được ý của hắn.
Thì ra hắn biết rõ số đó hoàn toàn không tồn tại, nên mới viết cho cô, là hắn cố ý.
Tần Chỉ Ái không kìm lòng được, nắm chặt tay, cô cố gắng duy trì vẻ mặt vững vàng như không hề có chuyện gì, tiếp tục giả bộ dùng dáng vẻ đang nói chuyện phiếm, tò mò hỏi: “Số điện thoại giả giống số thật như vậy, có khi nào anh cho nhầm số không?”
“Sao có thể chứ?” Cố Dư Sinh không chút do dự hỏi ngược lại bốn chữ: “Từ trung học cơ sở tôi đã chơi như vậy rồi, cũng chưa bao giờ cho nhầm người.”
Tần Chỉ Ái nhìn thấy biểu hiện chắc chắn của Cố Dư Sinh như vậy, đã hoàn toàn hiểu rõ.
Đúng vậy, hắn làm sao có thể nhầm lẫn được? Hắn luôn thông minh như vậy, chẳng lẽ hai số điện thoại mà hắn lại không nhớ rõ chứ?
Vậy nên tám năm trước không phải là hắn không cẩn thận viết sai số điện thoại mà là cố ý viết sai.
Vậy là lúc hắn đưa số điện thoại cho cô, hắn đã không muốn đến rồi?
Cô không phải không nghĩ đến khả năng này nên mới giả vờ hỏi, nhưng cô lại không nghĩ tới cuối cùng hắn lại cho một đáp án mà cô sợ nhất.
Tần Chỉ Ái đứng tại chỗ, không phản ứng, bởi vì cô sợ, sợ mình động một chút, nước mắt sẽ cuồn cuộn trào ra, cho nên cô cũng chỉ có thể duy trì tư thế đó, vẫn tỏ vẻ bản thân không có gì bất thường.
Cố Dư Sinh nhìn cô không nói gì cũng im lặng, hắn lấy điện thoại ra nhìn giờ, sau đó lễ phép nhìn Tần Chỉ Ái nói: “Tôi đi trước.”
Tần Chỉ Ái tốn sức lực rất lớn mới miễn cưỡng cười yếu ớt, gật đầu một cái.
Người đàn ông kia còn chưa nói câu “tạm biệt” đã đi vòng qua đầu xe, ngồi vào xe, đạp chân ga chạy đi.
Mãi cho đến khi xe chạy rất xa, Tần Chỉ Ái mới nhìn chằm chằm hướng xe chạy về phía mình, cô không dám nhìn chiếc xe vừa mới rời đi của Cố Dư Sinh, sau đó đưa tay ra vẫy một chiếc xe taxi, ngồi vào.
Lúc cô mở miệng nói địa điểm đến với tài xế lái xe mới phát hiện âm thanh của mình không biết từ lúc nào đã trở nên nghẹn ngào như vậy.
…..
Đến hội quán, Tần Chỉ Ái cầm túi đã để trước ở trong bãi xe rồi đi đến nhà vệ sinh.
Cô khóa cửa một gian phòng, những giọt nước mắt cô nín nhịn nãy giờ liền tuông trào.
Cảm giác đau lòng nhất trên thế giới không phải là người bạn thích không thích bạn mà là những ký ức mà bạn nhớ mãi không quên, thì ra chỉ là một loạt những dối lừa.
Tám năm… tám năm ròng cô nhớ nằm lòng số điện thoại của hắn, thì ra chỉ là đồ giả, chỉ là một thứ không tồn tại… Những năm gần đây, mỗi khi nằm mơ nhìn thấy hắn lỡ hẹn, cô sẽ lại lo lắng cho hắn, có phải ngày hôm đó đã xảy ra chuyện gì không, số điện thoại của hắn mới không liên lạc được.
Giờ cô mới biết, thì ra ngày cô nhớ mãi không quên trong suốt tám năm, chỉ là một chuyện cười.
Cô chờ đợi, đợi đến cuối cùng, lại biến thành uổng công vô ích.
Tần Chỉ Ái không biết mình khóc bao lâu, đợi tâm tình ổn định lại, cô mới rửa mặt, trang điểm, sau đó nhìn dáng vẻ của Lương Đậu Khấu trong gương, ngây ngẩn hồi lâu, mới thu dọn tất cả mọi thứ trở lại xe.
….
Lúc Tần Chỉ Ái lại xe về biệt thự, xe của Cố Dư Sinh đã ở trước cửa nhà, hắn đang dập thuốc.