Hầu như là sau ngày đó, mỗi lần cô xuất hiện, hắn đều lập tức nhìn cô.
Khi đó mọi người đều mặc đồ học sinh nhưng dù quần áo có giống nhau thế nào đi chăng nữa, cô vẫn có một vẻ đẹp khác với những người khác.
Cô không giống như những tiểu thư nhà giàu được sống trong tiện nghi xa hoa từ nhỏ, nhưng những điều đó không hề ảnh hưởng đến vẻ đẹp của cô. con ngươi đen tuyền xinh đẹp, tóc dài, có lúc xõa, có lúc lại cột đuôi ngựa, có khi là đeo băng đô, rất đáng yêu…
Chú ý đến cô nhiều lần, dần dần biết trong trường có bao nhiêu là học sinh nam yêu thích cô.
Những học sinh khác xem cô như là nữ thần, ngôi sao lớn, ca sĩ này nọ, đại đa số đều coi cô như nữ thần.
Đương nhiên, hắn cũng nhìn thấy nhiều người chặn đường cô để tỏ tình.
Cũng không biết có phải cô bị tỏ tình nhiều đến mức chai lỳ rồi không, đối mặt với những học sinh nam đang e lệ thâm tình hay bày tỏ tình cảm một cách thô bạo, cô đều có thể bình tĩnh như nước mà ứng phó.
Những hình ảnh đó đều bị hắn thu vào mắt, nhìn bề ngoài nhẹ như mây gió, nhưng bên trong sóng lớn nổi lên cũng không chừng.
Sau đó không biết tại sao hắn lại làm một số hành động mờ ám với những nam sinh vừa mới tỏ tình thất bại xong.
Chẳng hạn như vô tình đá cầu trúng đầu mục tiêu.
Chẳng hạn như giả vờ không cầm chắc chai nước trên tay mà không cẩn thận đổ vào ngực áo người vừa mới bị từ chối lời tỏ tình kia.
Hoặc là với những người dính lấy cô nhiều lần không buông thì cần được khóa trái trong nhà vệ sinh để “răn đe” không cho ra.
Hoặc là mỗi buổi tối đều sẽ lén đến phòng học của cô, vét sạch những lá thư tình trong ngăn bàn của cô đem về nhà.
Lại chẳng hạn như có một học sinh nam dương dương tự đắc nói câu: “Tôi mặc đồng phục, Tần Chỉ Ái cũng đang mặc đồng phục, chúng tôi đang mặc quần áo cặp” sau đó hắn sẽ cầm thuốc lá đụng phải người nam sinh kia, chọt cho quần áo của hắn lủng vài lỗ, lúc đó ỷ vào tuổi trẻ ngông cuồng, lại dựa vào gia cảnh giàu có, trường học cũng không thể quản hắn, vì vậy người chưa bao giờ mặc đồng phục đi học như hắn lại mặc đồng phục mãi đến lúc tốt nghiệp…
Hắn nghĩ, lúc hắn đi học, trong đầu hắn cũng chỉ có ý đồ ‘mặc đồ cặp’.
À, không ngừng lại ở ý đồ đó, còn có người bên ngoài không biết biểu hiện bệnh tự kỷ ra.
Cô và Hứa Ôn Noãn lúc trước rất thích chơi aidition, thường hẹn nhau buổi trưa ra ngoài tiệm net chơi.
Cô đẹp mà, khiến không ít côn đồ cắc ké ngoài trường quan tâm.
Ngày đó đúng lúc hắn chuẩn bị về trường, liền nhìn thấy một tên côn đồ đến chỗ máy tính của cô, mặt dày quấn quít nói chuyện, thậm chí còn muốn đưa tay đụng vào cô, cũng may cô cầm chai nước hất đi, không đụng được tới mặt cô.
Qua ba ngày sau, hắn lại tình cờ gặp đúng tên côn đồ kia đang đánh game, Cố Dư Sinh nhắm hai mắt đá văng ghế đứng dậy đi ngang qua tên côn đồ kia, nhìn hắn giết BOSS, giết đến khi BOSS sắp hết máu thì rút nguồn điện máy tính hắn.