Chẳng trách lúc hắn xông vào, cô vẫn chẳng có chút phản kháng nào với người đàn ông đang táy máy tay chân kia, thì ra không phải là vì say rượu, mà là vì vậy!
Nếu lúc này hắn không kéo cô về đây, có phải cô đã bị chồng mình…
Ý nghĩ đó khiến lưng Tần Gia Ngôn cảm thấy như có một sự tức giận bao trùm toàn thân hắn.
Tayhắn không nhịn được mà dùng sức nắm chặt cằm của Tô Tình, nhìn cô một lúc lâu, hắn mới hồi phục lại tinh thần, sau đó buông tay của cô ra mà thay vào đó lại bắt lấy cổ tay của cô, chuẩn bị đưa cô đến bệnh viện.
Nhưng còn chưa đi được hai bước, Tô Tình đi sau lưng hắn lại bỗng nhiên nhào đến sau lưng hắn, ôm chặt lấy eo của hắn từ phía sau.
Taycủa cô vuốt ve thân thể hắn, cho dù cách một lớp quần áo nhưng hắn có thể cảm nhận được hơi thở của cô sau cổ hắn có bao nhiêu mê hoặc.
Lưng Tần Gia Ngôn như có một tảng đá nặng nề, khiến hắn thở không nổi, hắn phải nín thở một chút, mới có thể đè lại xúc động trong lòng, giơ tay lên gỡ bàn tay không an phận của cô, xoay người, kéo Tô Tình hoàn toàn không hề tỉnh táo kéo cách hắn một khoảng, lúc hắn đang bối rối có nên kéo cô vào nhà vệ sinh tắm nước lạnh không, sau đó mới gọi bác sĩ riêng đến thì cô lại giống như một con rắn vậy, lần nữa dính chặt lên người hắn.
Hắn nhìn cô, cô lại nhón chân lên, chạm môi vào môi hắn.
Bờ môi cô vẫn ấm áp mềm mai như trong trí nhớ của hắn, khiến tim Tần Gia Ngôn lại đập thình thịch, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể nhảy ra khỏi cổ họng hắn.
Lúc ở khách sạn lớn Bắc Kinh hắn đã uống nhiều rượu, vì Tô Tình mà hắn đã tỉnh táo hơn rất nhiều, lúc này lại bị cô chủ động vuốt ve như vậy, khiến hắn lại như có hơi say.
Lúc cô mở môi của hắn ra, hắn thoáng lấy lại được một chút lý trí.
Cô không còn lài Tô Tình của năm đó, không còn là bạn gái của hắn, cô giờ là vợ của người khác, là phụ nữ đã có chồng.
Tần Gia Ngôn đột nhiên nghiêng đầu, tránh nụ hôn của Tô Tình, hắn cầm cổ tay cô mạnh hơn, đẩy cô ra một chút, lúc này cô đột nhiên lấy lại được một chút lý trí, lẩm bẩm hỏi: “Gia Ngôn, là anh sao?”
Tần Gia Ngôn ổn định lại trong nháy mắt.
Tô Tình ngước đầu, nhìn ánh mắt mê hoặc của hắn mang theo một chút dịu dàng: “Gia Ngôn, thật sự là anh sao?”
Cô vừa hỏi vừa giơ tay lên vuốt ve gò má Tần Gia Ngôn, đầu ngón tay cô rất dịu dàng, dọc theo đường viền trên khuôn mặt hắn, từ từ di xuống môi hắn, lúc đó bàn tay cô bỗng nhiên trở nên run rẩy, cô cách môi hắn chừng một cm, lại nhẹ nhàng gọi một tiếng: “Gia Ngôn.”
Lý trí của Tần Gia Ngôn vì tiếng gọi nồng say này mà hoàn toàn đổ nát, hắn không chờ cô hôn hắn nữa mà liền giơ tay lên, giữ đầu cô, mạnh mẽ chiếm lấy môi cô.
Bởi vì trúng thuốc, cô đáp lại hắn rất nhiệt tình, cho hắn những cảm xúc mãnh liệt.
Não Tần Gia Ngôn bị dục vọng bao phủ, hắn vừa hôn cô sâu hơn, vừa ôm cô đi về phía phòng ngủ.