Cô vốn định rời đi nhưng lại trốn trong nhà vệ sinh, đến khi Chu Tịnh đi rồi, cô mới lặng lẽ vào phòng làm việc tìm kiếm một lúc lâu, cuối cùng cũng tìm ra lọ thuốc kia.
Cô sợ bứt dây động rừng, lặng lẽ dùng khăn giấy lấy một ít thuốc bột trong đó ra cho một người bạn học y xem.
Đêm đó, cô nhận được tin nhắn của người bạn kia, là thạch tín.
Thì ra Chu Tịnh muốn dùng thạch tín để đầu độc Cố Dư Sinh trong chính hôn lễ của anh ấy!
Cô muốn ở cùng Cố Dư Sinh, muốn có được Cố Dư Sinh, vì vậy mà không từ thủ đoạn nào làm hại Tần Chỉ Ái, nhưng cô lại chưa bao giờ nghĩ đến những chuyện này lại càng làm hại Cố Dư Sinh.
Gần đây nhất cô lúc nào cũng nghĩ những chuyện gần đây nhất tại sao lại xảy ra theo chiều hướng này?
Mãi đến đêm hôm đó cô mới biết, cô đối với Chu Tịnh thực chất chỉ là một quân cờ, một công cụ để kiếm tiền.
Cô coi Chu Tịnh như một người bạn tốt, vậy mà Chu Tịnh lại… coi cô như một kẻ ngu si.
Chuyện này thật sự quá buồn cười, khiến người ta khó tiếp nhận được, càng không muốn tiếp thu…
Cô không trách bất cứ ai, mọi chuyện đến nước này đều là do cô tự chuốc lấy, là cô quá tin tưởng Chu Tịnh, cô ta bày ra một trò, cô liền nghe theo một trò.
Cô cho rằng đây chính là đường sống, ai biết đâu rằng lại tự mình chui vào tử lộ.
Không ai biết đêm đó cô có bao nhiêu tuyệt vọng, người nhà ruồng bỏ cô, người ông cô yêu kính nhất căm ghét cô, người cô yêu nhất hận cô, ngay cả Chu Tịnh là người duy nhất cô có thể hy vọng cũng đối xử với cô như vậy…
Cô khóc xong lại cười, cười ra tiếng khóc, cô muốn nói cho Cố Dư Sinh biết, Chu Tịnh muốn hại hắn.
Cô đã cách thế giới của Cố Dư Sinh quá xa, xa đến nỗi cô không thể gặp hắn lấy một lần.
Cô muốn đi tìm Cố gia gia, nhưng người trong nhà của Cố gia đều không cho cô bước vào lấy một bước, trước đây má Trương nhìn thấy cô liền vui mừng báo cho ông biết là cô đã đến hôm nay thậm chí còn lạnh mặt nói với cô: “Cô đến đây làm gì? Cố lão gia không muốn gặp cô!”
Cuối cùng, cuối cùng, cô chỉ còn có thể đến tìm Tưởng Tiêm Tiêm, Tưởng Tiêm Tiêm mắng cô bị thần kinh, sau đó cô đi tìm mẹ nhưng thậm chí là mẹ của cô nghe xong lại cho rằng cô còn có ý đồ xấu với Cố gia, lại nói với cô một câu: “Tiểu Khấu, nếu con còn tiếp tục như vậy, mẹ sẽ không để ý đến con nữa!”
Trong nháy mắt, cô thật sự hiểu được ý nghĩa của câu chuyện Cậu bé chăn cừu và con sói.
Những ngày này chỉ còn cách ngày 18 tháng một ba ngày.
Ngày ấy, cuối cùng cô cũng có thể toại nguyện, được gặpCố Dư Sinh, nhưng cũng không nói chuyện.
Vì cô vô tình nhìn thấy Cố Dư Sinh và Tần Chỉ Ái đang đi thử đồ cưới.
Người đàn ông mà cô yêu nhìn vợ mới cưới của hắn ôn hòa như tranh vẽ, tình cảm sâu đậm như biển trời.
Đó là hình ảnh và ánh mắt mà cả đời này cô cũng không bao giờ có được, trong mơ cũng không dám hy vọng xa vời.
Đẹp quá, quá đẹp!!! đẹp đến nỗi cô nhìn chằm chằm bọn họ một hồi, sau đó mới quay người rời đi.
Từ lúc ở Hương Sơn cô vô tình gặp Cố lão gia và Tần Chỉ Ái, trong lòng cô đã cảm thấy hối hận, cực kỳ hối hận.
Cô biết người Cố Dư Sinh thích là Tần Chỉ Ái, cô nói cho Cố Dư Sinh biết chuyện đóng thế, có phải hắn và cô sẽ có một loại kết thúc khác không?
Nếu lúc trước Cố Dư Sinh nhất quyết không chịu cưới cô, cô cứ để như vậy, không gây ra vụ tai nạn của ông, có phải bây giờ ông vẫn yêu quý cô như trước không?