Nước?
Cố Dư Sinh nhìn thấy cô, nói cô lấy nước cho hắn sao?
Tần Chỉ Ái quay đầu lại nhìn, thấy Cố Dư Sinh hô hai lần: “Nước… nước…”
hắn còn muốn lặp lại lần thứ ba, nhưng âm thanh cuối cùng cũng chưa nói được, bỗng nhiên hắn nôn mửa.
Sau đó mùi rượu gay mũi nhanh chóng tràn ngập toàn bộ phòng ngủ.
Cố Dư Sinh uống rượu sao?
Tần Chỉ Ái nhíu mày, cảm thấy không đúng.
Lúc hắn đi đến nhà vệ sinh đụng phải ghế tựa… Đó là do hắn uống say, không thấy đường?
Tần Chỉ Ái suy nghĩ trong chốc lát, lại chậm rãi quay đầu.
Cố Dư Sinh nôn xong, hắn rất khó chịu, đầu nghiêng bên mép giường, nhắm mắt lại, lâu lâu lại rên rỉ một hồi.
Tần Chỉ Ái không biết sao hắn lại uống nhiều như vậy, lên tiếng gọi tên hắn: “Cố Dư Sinh?”
Cố Dư Sinh giống như không nghe thấy, không có chút phản ứng nào.
Tần Chỉ Ái đánh bạo quay trở lại, đi tới bên giường, mới phát hiện mặt hắn trắng bệch đến đáng sợ, hắn mở to mắt, mơ màng, nhìn chằm chằm cô đã lâu, cũng là một ánh nhìn không có tiêu cự, hoàn toàn say đến bất tỉnh nhân sự.
Lúc hắn nôn, đầu hướng ra khỏi giường chậm, làm cho tóc hắn và sàn nhà dính rất nhiều… thứ đó.
Tần Chỉ Ái nghĩ, nếu là Lương Đậu Khấu, vì tôn nghiêm, cô tuyệt đối sẽ không ác ý sỉ nhục Cố Dư Sinh.
nhưng cô không phải, cô là Tần Chỉ Ái, rất nhiều năm trước đã gặp hắn, sẽ không quên hắn.
vì lẽ đó, nhìn thấy hắn như vậy, cô không thể bỏ mặc được.
“… Nước…” Cố Dư Sinh lại nói chữ này.
Tần Chỉ Ái lập tức định thần ra khỏi phòng ngủ, xuống lầu rót một ly nước ấm, bưng lên.
Cố Dư Sinh say rượu, so với khi tỉnh táo dịu ngoan hơn rất nhiều.
Lúc Tần Chỉ Ái nâng thân thể của hắn lên, hắn không có chống cự, theo sức nâng của cô ngồi lên.
Cô đưa ly tới bên miệng hắn, hắn sẽ ngoan ngoãn uống.
Uống nước xong, chân mày đang nhíu lại của Cố Dư Sinh liền dãn ra.
Tần Chỉ Ái để hắn nằm lại trên giường, hắn lập tức nhắm mắt lại, ngủ thiếp đi.
Tần Chỉ Ái đắp chăn cho hắn, sau đó liền đi vào nhà vệ sinh, cầm khăn ướt đi ra, đầu tiên lau đi những thứ dơ bẩn trên đầu hắn, mới giải quyết dra giường và sàn nhà.
Tần Chỉ Ái lau dọn xong tất cả, mới phát hiện có chỗ bất thường.
Có thể là rượu làm cho đau đầu, tay hắn vẫn đè lên huyệt thái dương.
Tần Chỉ Ái không đành lòng ngồi bên giường đưa tay ra, nhẹ nhàng giúp hắn xoa.
Hành động của cô thật sự có tác dụng, hắn từ từ yên tĩnh lại, hô hấp dần dần trở nên đều đều.
Tần Chỉ Ái đợi được đến khi Cố Dư Sinh ngủ say mới dừng lại động tác kia, cô cảm thấy chua xót, tầm mắt lẳng lặng nhìn đôi mắt đang nhắm chặt của hắn.