Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Ép Yêu 100 Ngày (Mạnh Mẽ Yêu Nhau 100 Ngày)

Chương 183: Hôm đó, cảm ơn anh (3)

Tác giả: Diệp Phi Dạ
Chọn tập

“Chuyện gì thế này, sao lại có nhiều máu như vậy?” Quản gia không để ý tới Tần Chỉ Ái, vòng qua đầu xe, chạy đến bên cạnh chỗ ghế lái: “Đang yên đang lành, sao vừa đi ra ngoài lại có vết thương nghiêm trọng như vậy? Vết thương sâu như vậy, rất dễ nhiễm trùng, thiếu gia, cậu có gọi bác sĩ chưa?”

Quản gia lải nhải nói rất nhiều, hỏi xong câu cuối cùng mới phản ứng lại, lấy điện thoại từ trong túi ra: “Tôi gọi điện thoại cho bác sĩ ngay, gọi ông ấy đến đây…”

Quản gia vừa gọi điện thoại vừa nhường đường cho hai người đó xuống xe: “Thiếu gia, cậu xuống xe trước đi, tôi lấy thuốc cầm máu…”

Cố Dư Sinh liếc quản gia, cau mày một hồi, quay đầu tức giận với quản gia đang nói dông nói dài: “Bà để ý đến tôi nhiều như vậy làm gì? Tôi thì có thể có chuyện gì? Bà chỉ cần quan tâm đến cô ấy là được!”

Quản gia bị Cố Dư Sinh rống, sợ đến nỗi lùi về sau hai bước, im lặng, cũng không dám nói thêm gì nữa.

Cố Dư Sinh lại sầm mặt, xuống xe, dùng sức đóng cửa xe thật mạnh, đi vào trong nhà, lúc đi ngang qua quản gia, còn trừng bà ấy một cách tàn nhẫn một cái, sau đó lại đi hai bước, lại ngừng lại, quay đầu nhìn bà ấy, lại mở miệng: “Còn sững sờ ở đây làm gì? Đưa cô ấy vào nhà đi, nấu cơm cho cô ấy ăn, lên lầu!! Chăm sóc cô ấy thật tốt cho tôi, đừng để cô ấy ra ngoài gây chuyện phiền phức nữa!”

Quản gia vừa nghe xong, lập tức chạy đến ghế phụ lái.

Cố Dư Sinh rốt cuộc có phản ứng, lúc này mới quay lưng vào nhà.

…….

Lúc Tần Chỉ Ái và quản gia vào nhà, Cố Dư Sinh đã lên lầu.

Hắn vừa về đến nhà đã nổi giận, trong lòng Tần Chỉ Ái và quản gia cực kỳ lo lắng, nhưng cũng không có ai dám lên lầu nhìn hắn.

Cố Dư Sinh đã căn dặn đem đồ ăn cho Tần Chỉ Ái trước, cho nên quản gia liền đưa Tần Chỉ Ái đến bàn ăn.

Lúc Cố Dư Sinh ở trong biệt thự, Tần Chỉ Ái cũng biết, chuyện hắn đã giao cho quản gia, nếu như bà không làm theo nhất định sẽ bị mắng, vì vậy nên dù cô có thấy không ngon miệng vẫn phải ngồi trước bàn ăn, ngoan ngoãn cầm muỗng ăn nửa chén cháo.

Tần Chỉ Ái buông muỗng, cũng không nhanh chóng rởi khỏi nhà ăn mà đang ngồi yên trên ghế một lúc, nói với quản gia: “Không phải lúc nãy bà nói gọi bác sĩ đến sao?”

Vẻ mặt của quản gia đầy lo lắng: “Phải… nhưng thiếu gia…”

Tần Chỉ Ái biết quản gia lo lắng cái gì, không có sự cho phép của Cố Dư Sinh, tự ý gọi bác sĩ, lúc nãy bà đã không làm được còn bị hắn mắng cho một trận, cô khẽ mím môi, quyết tâm nói: “Bà cứ gọi cho bác sĩ đi, lúc anh ấy hỏi tôi sẽ nói là tôi gọi.”

“Tính khí của thiếu gia, không phải cô không biết…” Quản gia có chút dao động.

“Không sao đâu, bà cứ gọi đi!” Tần Chỉ Ái cười một cái động viên quản gia.

Quản gia do dự trong chốc lát, cuối cùng vẫn nhấc điện thoại bàn lên gọi.

Tần Chỉ Ái chờ tới khi quản gia cúp máy mới từ từ đứng lên, lên lầu.

Hai bên cánh cửa phòng ngủ chính là câu đối, Tần Chỉ Ái còn chưa đi đến cửa phòng ngủ, đã nhìn thấy giường trong phòng.

Cô đi tới trước cửa, lúc chuẩn bị đẩy cửa, không nhịn được quay đầu liếc về phía giường một cái.

Chọn tập
Bình luận