Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Ép Yêu 100 Ngày (Mạnh Mẽ Yêu Nhau 100 Ngày)

Chương 259: Yêu chính là, nhiều lần ngoại lệ (9)

Tác giả: Diệp Phi Dạ
Chọn tập

Tần Chỉ Ái nhíu nhíu mày, sau khi vào phòng ngủ, cách lớp thủy tinh kia, cô có chút khó tin ngẩng đầu nhìn về phía bóng dáng đó.

Thì ra, dư quang cô vừa mới lướt qua, không hề nhìn lầm, thật sự đó là hắn…… Buổi chiều quay về biệt thự, rồi lại rời khỏi — Cố Dư Sinh.

Hắn đã trở về rồi, làm sao lại không đi vào? Đứng ở ven đường làm cái gì?

Bởi vì phòng ngủ không bật đèn, nơi Tần Chỉ Ái đứng, là một mảnh tối đen, cô không hề lo lắng Cố Dư Sinh sẽ phát hiện ra mình, cho nên lá gan dần dần to hẳn.

Hắn như không – cảm giác thấy trời đang sắp mưa, đứng ở dưới đèn đường, lẳng lặng nhả khói.

Xe không tắt đèn, hai luồng sáng chiếu trên mặt đường trước mặt hắn..

Hắn giống như đang rối rắm chuyện gì đó, không ngừng nhìn về phía cửa biệt thự, có vài lần Tần Chỉ Ái nghĩ rằng hắn muốn vào, nhưng cuối cùng hắn vẫn đứng ở tại chỗ không nhúc nhích.

Mưa càng lúc càng rơi xuống nặng hạt, rất nhanh đầu của hắn đã hoàn toàn ướt nhẹp, quần áo trên người cũng trở nên ướt sũng, áo sơ mi trong màu trắng, nay có chút trong suốt, dán trên người hắn, hình thành một hình ảnh vừa gợi cảm vừa xinh đẹp.

Khoảng cách hắn và cô rõ ràng rất xa, cùng với những hạt mưa rơi xuống càng nhiều, trước mặt Tần Chỉ Ái chỉ có thể mơ hồ nhìn được hình dáng của hắn, chỉ là không biết vì cái gì, Tần Chỉ Ái nhìn thấy tư thái hắn đứng hút thuốc ở trong mưa, cảm nhận được một nỗi buồn dai dẳng.

Qua không biết bao lâu, mưa tạnh.

Cách cửa sổ bọt nước không ngừng chảy xuống, Tần Chỉ Ái nhìn theo bọt nước, từ đầu hắn dần dần chảy xuống, mà điếu thuốc vốn trên đầu ngón tay hắn, đã bị mưa dội tắt.

Hắn không châm thuốc, cứ một thân như vậy đứng yên tĩnh một hồi lâu, sau đó mới cầm tàn thuốc thảy vào thùng rác ở bên cạnh, mở cửa xe, ngồi xuống.

Luồng sáng từ đầu xe chiếu mạnh, xe từ từ rời khỏi, rồi biến mất không thấy tung tích.

Tần Chỉ Ái ôm lấy kịch bản, nhìn chằm chằm đèn đường nơi Cố Dư Sinh mới đứng đó hồi lâu, lại nhìn một hồi, mới đi đến bên giường.

Vốn sẽ không có chuyện gì có thể vây khốn cô, tinh thần càng tốt hơn.

……

Tối hôm qua ngủ quá trễ, khiến cho ngày hôm sau lúc Tần Chỉ Ái tỉnh lại, đã gần giữa trưa.

Sau khi cô rửa mặt thu thập xong xuôi hết, mới đi ra phòng ngủ, mới vừa đi đến cầu thang, còn chưa có xuống lầu, thì đã chợt nghe thấy tiếng nói chuyện dưới lầu truyền đến.

“Cố tiên sinh, xin hỏi ngài gọi điện thoại, có chuyện gì phân phó sao?”

Quản gia hẳn là đang vội, không nhấc tai nghe riêng, sau khi nghe cô ấy nói xong vài giây, tín hiệu điện thoại truyền đến tiếng sột soạc, nghe thấy giọng nói khẽ của Cố Dư Sinh: “Trong nhà cũng khỏe đi?”

“Trong nhà tốt lắm, tiểu thư còn chưa tỉnh ngủ.”

“Còn chưa tỉnh ngủ? Đến gần giữa trưa, cô đi đánh thức cô ấy, rồi làm chút gì đó cho cô ấy ăn, rồi mới để cô ấy ngủ tiếp.”

“Vâng, Cố tiên sinh.”

Bên đầu điện thoại kia không có tiếng động, ước chừng qua một phút đồng hồ, tiếng nói quản gia lại truyền đến: “Cố tiên sinh?”

“Ừ.” Cố Dư Sinh lên tiếng, lại tạm ngừng, qua một hồi lâu, hắn mới nói tiếp: “Vật kia có đưa cho cô ấy chưa?”

“Đưa rồi, tối hôm qua đã đưa.”

“Vậy cô ấy…… Sau khi nhìn thấy vật đó, có … phản ứng gì không?”

“Tiểu thư không mở ra, mà cầm thẳng hộp đó lên lầu.”

“À.” Trong giọng nói Cố Dư Sinh, mang theo một tia mất mác, giống như tiếp đó hắn đang mở miệng muốn nói gì, nhưng lại không lên tiếng, ngay lúc đó bên đầu điện thoại truyền đến một tiếng hắt xì, sau đó Tần Chỉ Ái mơ hồ nghe thấy tiếng hắn đang hít mũi, một lát sau, tiếng nói hắn lại truyền đến: “Không có chuyện gì nữa, cúp đi.”

Chọn tập
Bình luận
× sticky