Từ cục dân chính ra, Cố Dư Sinh đưa Tần Chỉ Ái đến trường trước, sau khi nhìn cô vào trường xong mới lái xe đến công ty.
Trong trường thấy Cố Dư Sinh đích thân lái xe đưa cô đến, cũng không dám trách cứ gì.
Lúc rời đi, Tần Chỉ Ái thấy thời gian còn sớm, bây giờ Cố Dư Sinh cũng chưa nghỉ trưa, liền đến thư viện, dùng máy tính của trường học làm tiếp luận văn tốt nghiệp.
……
Cố Dư Sinh thật sự rất bận, nhưng dù có bận trâm công nghìn mối thế nào đi chăng nữa, hắn vẫn dành một chút thời gian gửi tin nhắn hoặc gọi điện thoại cho Tần Chỉ Ái.
Mỗi khi nghe điện thoại hay nhận được tin nhắn, Tần Chỉ Ái vẫn cảm thấy ấm áp ngọt ngào trong lòng.
Có thể ban ngày là Tiểu Vương ở bên cạnhCố Dư Sinh, lỗ tai của cậu ấy sắp đóng kén rồi.
Đầu tiên là sáng sớm, lúc đến công ty, tinh thần ai kia thoải mái rạng rỡ, tin vui viết đầy mặt, chỉ còn chưa mấy chữ: “Hôm nay tâm trạng của tôi rất tốt.” nói ra.
Cố Dư Sinh nhàn nhã ngồi trước bàn làm việc, từ từ xem tài liệu, nhìn như rất hài lòng lâu lâu lại “ừ” vài tiếng, sau đó hình như muốn hút thuốc, sờ sờ túi một lúc lâu, trái lại lại lấy hôn thú ra.
Tiểu Vương sắc mắt nhìn thấy liền vội vàng mở miệng: “Chúc mừng Cố tổng hỷ kết lương duyên.”
Cố Dư Sinh thản nhiên tiếp nhận lời chúc phúc của Tiểu Vương, vừa chuẩn bị ra ngoài xong, sau đó nghĩ đến Bảo Bảo trong bụng Tần Chỉ Ái, liền cầm điện thoại di động lên, gọi cho Tần Chỉ Ái một cú điện thoại, cậu đầu tiên lại hỏi: “Em có khỏe không? Bảo Bảo có khỏe không?”
Tiểu Vương nghe được câu này xong, Tiểu Vương đợi hắn cúp máy xong liền hỏi: “Thư ký Tần có thai rồi sao?”
“Đúng vậy a, sau một đêm, vợ con đều có đầy đủ.” Cố Dư Sinh bất đắc dĩ trả lời.
Tiểu Vương thật lòng chúc mừng: “Cố tổng, chúc mừng anh, vậy là song hỷ lâm môn rồi!”
Được chúc mừng, Cố Dư Sinh hài lòng gật gật đầu, cuối cùng cũng ra hiệu cho Tiểu Vương ra ngoài.
Ban đầu, Cố Dư Sinh nói chuyện với Tiểu Vương như vậy, Tiểu Vương kì thực cũng không nghĩ nhiều lắm, cho rằng hắn không cần thẩn móc trúng giấy hôn thú trong túi thôi, cũng đúng lúc Cố Dư Sinh gọi điện thoại cho thư ký Tần xong, sau đó cậu mới biết tất cả đều đã có sự sắp đặt.
Chẳng hạn như:
Giám đốc phòng tài vụ đưa báo cáo đến, Cố Dư Sinh nhìn một chút, bỗng nhiên, giấy hôn thú lại rơi trên mặt đất.
Giám đốc phòng tài vụ nhặt lên, liền chúc phúc Cố Dư Sinh, Cố Dư Sinh còn tỏ vẻ như ta đây đang tập trung xem báo cáo, chỉ “Ừ” một tiếng, sau đó lại giả vờ như nghe điện thoại của vợ, đưa điện thoại đưa lên bên tai: “Sao vậy? Bảo Bảo có vấn đề sao?”
Sau khi để điện thoại xuống, giám đốc phòng tài vụ lại tò mò hỏi: “Cố tổng, Cố phu nhân mang thai sao?”
Cố Dư Sinh không chút hoang mang đưa điện thoại nhét lại vào trong túi, mặt mũi cực kỳ ảo não, nhưng thực chất là đang khoe khoang nói: “Đúng vậy a, trong một đêm, vợ con đều có, sinh hoạt cũng có áp lực khá lớn.”
Lại chẳng hạn như:
Lúc mở hội nghị, Cố Dư Sinh dùng máy tính của mình gắn vào máy chiếu, mở tư liệu, lúc mở lại “cẩn thận” bấm vào một tấm hình.