Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Ép Yêu 100 Ngày (Mạnh Mẽ Yêu Nhau 100 Ngày)

Chương 101: Mắt cô to như mắt của mẹ hắn vậy (1)

Tác giả: Diệp Phi Dạ
Chọn tập

Cô không ngẩng đầu lên nhìn Lục Bán Thành, vẫn cúi gằm, nhẹ nhàng lắc đầu, mà bộ dạng này lại lộ ra mấy phần ngoan ngoãn, so với ngày thường hoàn toàn không giống với bộ dạng lo lo sợ sợ ở trước mặt hắn.

Chân mày Cố Dư Sinh nhăn lại, sau đó mơ hồ nghe cô nói chuyện với Lục Bán Thành.

Âm thanh của cô rất nhỏ, hắn không nghe rõ, sau đó liền dựng thẳng lỗ tai tập trung sự chú ý mới mơ hồ nghe được một chút âm thanh của cô, hình như là chữ “Không”, hắn vốn đã cực kỳ buồn bực, càng buồn bực hơn, nhìn thấy gì cũng chướng mắt.

Hắn nén giận, dời tầm mắt, nhìn vào cửa sổ sát đất.

Cửa sổ sát đất giống như gương, phản chiếu hình ảnh của Lục Bán Thành và Tần Chỉ Ái.

Hắn còn đang nắm tay cô, cô vẫn đang cúi đầu nói chuyện với hắn.

Có gì đáng nói chứ? Một vấn đề đơn giản mà phải nói lâu như vậy sao?

Ngực Cố Dư Sinh tức đến phập phồng, càng ngày càng tức điên lên, một giây sau, hắn rống về phía cửa một câu: “Không phải tôi nói cô về nhà sao? Còn đứng đờ ra đó làm gì?”

Kỳ thực Tần Chỉ Ái và Lục Bán Thành cũng không nói gì, chỉ là khách sáo vài chữ: “Tôi không bị bong gân ở đâu hết, cảm ơn anh.”

Bởi vì tâm tình không tốt, cô sợ bản thân mất khống chế, khiến Lục Bán Thành phát hiện giọng cô có chút nức nở, nên tốc độ nói của cô phải điều chỉnh chậm lại.

Ai mà biết được, chỉ đơn giản vài chữ như vậy, cô còn chưa nói hết, phía sau đã nghe thấy Cố Dư Sinh mắng.

Cô sợ đến mức chữ “anh” cuối cùng cũng không dám nói ra.

Cố Dư Sinh trước nay đều chưa từng làm cho cô khó xử trước mặt người khác, nhưng đây lại là lần đầu tiên hắn như vậy, Tần Chỉ Ái vốn đã không dám khóc ra, lúc này nước mắt lại rơi xuống.

Cô không để ý quay về phía Lục Bán Thành lễ phép nói: “Tạm biệt”, ngay lập tức thoát ra khỏi người hắn, vội vã chạy đi.

Lục Bán Thành liếc nhìn bóng lưng của Tần Chỉ Ái một cái, mới quay đầu nhìn về phía Cố Dư Sinh.

Người đàn ông có khuôn mặt đẹp trai diễm lệ, biểu cảm lạnh lùng, lông mày biểu hiện sự tức giận tột đỉnh.

Cố Dư Sinh như vậy, hắn nhìn một hồi mới mở miệng nói: “Anh Sinh, anh không muốn gặp cô ấy thì để cô ấy đi là được rồi, nói khó nghe như vậy làm gì? Một chút cũng không nể mặt cô ấy, tốt xấu gì người ta cũng là con gái, sao anh có thể thô lỗ như vậy…”

Hắn đối với cô thế nào thì có liên quan gì tới Lục Bán Thành? Sắc mặt Cố Dư Sinh càng khó coi, không khách khí mở miệng, cắt lời Lục Bán Thành: “Còn cậu nữa, nên làm gì thì làm đi! Đừng ở đây làm chướng mắt tôi.”

Lục Bán Thành đi tới, ngừng mấy giây, lại muốn nói gì đó, còn chưa kịp mở miệng đã bị Cố Dư Sinh cầm gối đầu giường ném về phía hắn: “Nghe không hiểu tôi nói gì hay sao? Còn muốn đâm chọc gì nữa?”

Gối của Cố Dư Sinh dù chưa ném tới cửa, Lục Bán Thành đã chạy biến mất như một làn khói.

Chọn tập
Bình luận
× sticky