Tâm tình của hắn bất ổn, nhìn màn hình điện thoại, nghĩ trong chốc lát, lại xóa ba chữ kia, sau đó đổi thành: “Em ở đâu?”
Người nhận được tin nhắn bị ba chữ này làm cho sửng sốt, cách một lúc lâu, mới trả lời tin nhắn: “Em ở nhà ạ…”
Cố Dư Sinh đang nhìn chằm chằm tin nhắn này, cũng không có ý trả lời tin này, liền đóng laptop lại, cầm đứng lên, vừa mới chuẩn bị đi, điện thoại di động trong tay lại có một tin nhắn đến: “Sao vậy anh?”
Sao vậy? Hắn không trả lời tin nhắn của cô, cô lại nhắn tin hỏi lại? Cô cứ như vậy lại muốn nói chuyện với Lục Bán Thành thêm hai câu sao?
Cố Dư Sinh phẫn nộ ôm laptop đi đến cửa, nhưng đến lúc đi đến cửa lại nhớ đến hắn còn đang cầm điện thoại của Lục Bán Thành.
Quả thật là hắn đã bị người phụ nữ này chọc cho tức đến nỗi chập mạch rồi!
Cố Dư Sinh tức giận ôm laptop đem điện thoại của Lục Bán Thành tàn nhẫn ném lên ghế salon, liền quay ra cửa đá văng dép lên, thay giày da.
Hắn cũng không thèm thắt dây giày, liền đẩy cửa vừa mới chuẩn bị đi ra ngoài, không biết sao lại nghĩ đến lúc trước khi Lục Bán Thành lên lầu, trả lời người phụ nữ kia một câu: “Anh họp xong sẽ gọi điện thoại cho em.”
Được lắm, còn muốn gọi điện thoại nói chuyện?
Cố Dư Sinh nhìn một chút, liền để laptop xuống tủ để giày, không thay giày đã đi đến ghế sofa, cầm điện thoại của Lục Bán Thành, tìm số điện thoại của Lương Đậu Khấu, sau đó liền sửa số cuối từ số bốn thành số bảy.
Dám tùy tiện gọi cho vợ của ta ha, ta cho ngươi gọi cho người khác đi!
Cố Dư Sinh vừa mới chuẩn bị vứt điện thoại xuống ghế sofa lại lần nữa, bỗng nhiên nghĩ đến chuyện gì, lại nhắn tin cho Lương Đậu Khấu: “Anh bận việc, lát nữa liên lạc sau.”
Sau đó chờ nửa phút, đợi được Lương Đậu Khấu trả lời chữ “Được”, hắn liền xóa tất cả các tin nhắn.
Lục Bán Thành đã có số điện thoại sai, cô còn ở đó được, được em gái cô thì có, để xem còn có thể nhắn gọi gì nữa không!
Cố Dư Sinh lúc này mới hạ hỏa một chút, mới ném điện thoại của Lục Bán Thành về ghế sofa, quay người nghênh ngang rời đi.
–
Lúc một chiếc taxi đang tiến vào vườn, quản gia đang tưới hoa.
Bà kinh ngạc đặt bình nước xuống, đứng lên, vừa mới chuẩn bị xem người trong xe là ai, đã nhìn thấy Cố Dư Sinh đột nhiên mở cửa ra, bước xuống.
Thiếu, thiếu gia sao lại về nhà? Hơn nữa lại còn đi taxi về… quản gia ngạc nhiên một lúc lâu mới hoàn hồn, vội vàng chào: “Thiếu gia.”
Cố Dư Sinh giống như không nghe bà nói gì, ném cho tài xế một tờ tiền mặt màu hồng, liền mang theo máy tính, đi vào nhà.
Quản gia lập tức đuổi theo, giúp Cố Dư Sinh thay dép.
Cố Dư Sinh đổi giày xong, vừa tiến vào phòng khách liền để laptop xuống bàn trà, quản gia sợ run một hồi, lùi hai bước.
Cố Dư Sinh nhìn qua phòng khách một vòng, không thấy bóng dáng người phụ nữ kia, liền quay người hỏi quản gia: “Tiểu thư đâu?”
“Tiểu thư ở trên lầu…”
Quản gia còn chưa nói hết, Cố Dư Sinh đã biến mất ở khúc quanh của cầu thang, hắn đi đến trước phòng ngủ chính, bên trong cũng không nhìn thấy người hắn muốn tìm, liền đóng cửa phòng, hắn lại đến thư phòng.