Nếu như là Lương Đậu Khấu, cô ta nhất định sẽ mừng rỡ đồng ý chứ?
Tần Chỉ Ái rũ mi mắt, che dấu sự ảm đạm trong lòng, cong khóe môi: “Vâng.”
“Vậy chúng ta liên lạc với bác sĩ, hỏi ông ta mang thai nên chú ý những gì…”
“Dạ.” Tần Chỉ Ái chịu không nổi, cô sợ Cố Dư Sinh tiếp tục nói đề tài này, đồng ý với hắn xong liền muốn chuyển sang đề tài khác, đúng lúc hắn và cô đi tới nơi lúc trước hắn cầm súng Tần Dương đưa bắn kẻ xấu,Tần Chỉ Ái liền mở miệng nói: “Ngày đó anh rất lợi hại.”
Sau khi nói xong, Tần Chỉ Ái mới ý thức được hình như mình vừa đâm vào vết thương lòng của hắn.
Sao cô lại gấp đến nỗi ngốc như vậy, chẳng phải lại gợi lên giấc mộng hắn không thể thực hiện được kia sao?
Tần Chỉ Ái theo bản năng quay đầu nhìn Cố Dư Sinh, quả nhiên như cô dự đoán, hắn đang nhìn ô cửa sổ mà hắn đã ẩn náu ngày đó.
Tần Chỉ Ái lại đau lòng xin lỗi: “Xin lỗi, đáng lý em không nên nói điều này.”
Cố Dư Sinh hoàn hồn, lại nhìn Tần Chỉ Ái cười cười: “Không có gì.” Hắn nắm tay cô, đi đến bậc thang.
Dù Cố Dư Sinh đã nói không có gì nhưng Tần Chỉ Ái vẫn nhìn hắn vài lần, xác định hắn không buồn, cô mới yên lòng.
Có thể là vì nói chuyện lúc hắn nổ súng, Tần Chỉ Ái lại buồn, nhớ lại lúc hắn say rượu.
Cô cũng sắp rời đi, không biết Lương Đậu Khấu khi trở lại có thể chăm sóc tốt cho hắn không, có làm một người bạn tâm giao tốt của hắn không.
Tần Chỉ Ái biết không lâu nữa cô và hắn sẽ không còn bất kỳ quan hệ gì, nhưng cô vẫn quản chuyện không đâu nói: “Cố Dư Sinh.”
“Hả?”
“Hút thuốc không tốt cho sức khỏe, sau này anh hút ít một chút, dù tâm tình không tốt, cũng phải hút ít một chút… Bỏ thuốc luôn thì càng tốt.”
Cô đang quan tâm hắn sao? Cố Dư Sinh nhếch môi nói: “Ừ, được.”
“Còn nữa, đừng uống nhiều rượu như vậy nữa, đặc biệt là vừa uống rượu vừa lái xe rất dễ gặp sự cố đó.”
Những câu nói này kỳ thật Lục Bán Thành cũng đã từng nói qua nhưng mà nghe xong hắn thấy thật sự rất phiền, nhưng mà lúc này, từ miệng của Tần Chỉ Ái nói ra, hắn lại có cảm giác vừa êm tai lại vừa ấm áp.
Cố Dư Sinh quay đầu, nhìn Tần Chỉ Ái cười cười, không chút do dự đồng ý: “Được.”
Trước đây vừa mới vào biệt thự cô đã khát vọng nhìn thấy nụ cười của hắn biết bao, giống như nụ cười lúc nhỏ hắn đã cười với cô.
Nhưng hắn vẫn cứ phẫn nộ, tức giận, căm ghét,… Giờ hắn nở nụ cười, lại là lúc cô sắp phải rời đi rồi.
Tần Chỉ Ái cực kỳ đau lòng, cô nhanh chóng cúi đầu, cười cười, sau đó nhìn bốn phía một chút, chỉ vào quãng trường không xa trước mặt, bỗng nhiên nói: “Cố Dư Sinh, em hát cho anh nghe một bài nha?”
Cố Dư Sinh không ngờ cô lại nói như vậy, lại mang theo chờ mong mở miệng nói: “Được.”
Nhìn thấy hắn đồng ý, Tần Chỉ Ái lập tức nắm tay hắn, đi vào quãng trường.
Trước tiên cô chỉ vào một chiếc ghế dựa để hắn ngồi xuống, sau đó cầm điện thoại di động đi đến giữa quảng trường, tìm nhạc đệm, chuẩn bị bắt đầu.