Mãi đến khi hắn cạy mở hàm răng của cô ra, cô mới tỉnh táo lại một chút, lại tiếp tục sững sờ nhìn lông mày đẹp đẽ của hắn một chút, mới hoàn toàn tỉnh táo lại.
Cố, Cố Dư Sinh đang hôn cô… bên tai cô giống như có những âm thanh ong ong đang kêu gào.
Một lát sau, cô mới mở miệng cản hắn, nhưng cô vừa định lên tiếng, hắn đã giữ chặt đầu của cô, xông vào càng mạnh mẽ.
Hôn nồng nhiệt như vậy, khiến những âm thanh bên tai Tần Chỉ Ái dần dần biến mất, cô mơ hồ nghe thấy tiếng hắn và cô hít thở một cách gấp gáp, lông mi cô nhẹ nhàng run rẩy, sau đó lại có tiếng hai đôi môi lướt trên nhau đồng điệu khiến người ta mặt đỏ tim đập.
Âm thanh mờ ám như vậy khiến mặt Tần Chỉ Ái đỏ lên, mắt nhắm lại theo bản năng, sau đó cô càng tập trung, càng khắc sâu nụ hôn này.
Không biết cuối cùng đã hôn bao lâu, Tần Chỉ Ái cảm thấy như toàn bộ sức lực trong người mình đều bị hắn hút đi, cuối cùng hắn cũng dừng lại.
Môi của hắn còn dán vào môi cô, hơi thở ngổn ngang gấp gáp.
Có điều chỉ nửa giây sau, hắn lại hôn tới, lần này lại càng mạnh mẽ hơn, táo bạo hơn, hắn ôm cánh tay của cô, như muốn vò nát cánh tay yếu mềm.
Khi hắn thay đổi góc độ, sau đó lại lần nữa quấn quít môi cô, hắn lại đẩy cô, từng bước từng bước lùi về phía sau.
Cô ngất ngây ngây ngất cũng không hiểu hắn đang làm gì đã bị hắn áp đảo trên giường, tay hắn không biết từ lúc nào đã luồng vào áo lông của cô, lục lọi bên trong, cởi nút áo lót của cô.
Lúc cởi được, lộ ra da thịt, mát mẻ khiến cô tỉnh táo hơn một chút.
Cô, cô… cô muốn lên giường với Cố Dư Sinh sao?
Nhưng cô, cô không còn đóng giả Lương Đậu Khấu nữa… nếu như cô ngủ với hắn, không phải là…
“Không, không được…” Tần Chỉ Ái ngăn cản, giãy dụa, muốn trốn, nhưng hắn lại đè cô nặng hơn.
“Cố, Cố tổng, anh thả tôi ra…” tránh không được, cô mở mắt trong miệng còn chưa nói xong, đã thấy hắn nhìn về phía ánh mắt của cô.
Hừng hực, nóng bỏng, ai oán, triền miên.
Cô co rụt lại, những lời còn chưa nói ra cũng không dám nói nữa, hắn nhìn mắt cô, giơ tay lên từ từ vuốt thái dương của cô, mang theo thương tiếc, mang theo yêu thương, cô dần bừng tỉnh tinh thần, hắn nhẹ nhàng cúi đầu, hôn lên mi tâm của cô, hôn lên lông mày đang run rẩy, lại đến hai gò má, cổ, xương quai xanh, mỗi tấc da thịt của cô đều lít nha lít nhít những nụ hôn của hắn.
Đầu ngón tay cô theo bản năng nắm chặt dra giường, thân thể cô run rẩy, khi cô cảm giác được hắn đã cởi hết quần áo của cô ra, lý trí của cô đều bị đánh tan thành mây khói, thậm chí cô còn giơ tay lên ôm cổ hắn.
Thân thể hắn khựng lại một chút, lại dùng sức xông vào thế giới của cô.
Cô hoàn toàn chìm đắm vào đó.
Bầu không khí rất nhanh trở nên nóng bỏng mà kịch liệt.
Sự yên tĩnh của đêm tối lại bị tiếng thân thể của hai người quấn chặt vào nhau, tiếng giường ngủ đôi khi lại có một âm thanh kẽo kẹt nhẹ nhàng mà biến mất dạng.
……
Sau khi kết thúc, Cố Dư Sinh nằm nhoài lên cổ Tần Chỉ Ái, hơi thở gấp gáp bất ổn, chậm chạp không chịu rời đi.
Cách vài phút, hắn lại hôn như không hôn lên vành tai cô.