Hi vọng, vui mừng, lại theo từng chút từng chút thời gian trôi đi, dần dần biến thành bất an, lo lắng, cho đến khi cuối cùng, lại trở thành vô cùng thất vọng.
Ba giờ, hắn không xuất hiện, cô nghĩ rằng, đến muộn là chuyện rất bình thường.
Ba giờ rưỡi, hắn không xuất hiện, cô nghĩ rằng, có lẽ là do hắn bị chuyện gì đó làm cho chậm trễ.
Bốn giờ, hắn không xuất hiện, cô nghĩ rằng, có lẽ là trong thời gian này hắn lại xảy ra chuyện gì đó?
Năm giờ, sáu giờ, bảy giờ…… Cô đứng chờ mà nước mắt không nhịn được chảy xuống, cô vừa ở một bên khóc, vừa ở một bên tiếp tục chờ, chờ cho đến khi mười một giờ tối rạp chiếu phim đóng cửa, Cố Dư Sinh vẫn không xuất hiện.
Thời hạn một khắc (15p) của chuyện xưa đến đây, không nói mà ngừng.
Tần Chỉ Ái nghĩ rằng, rất nhiều năm sau, có thể cô sẽ dần quên đi mình đã từng mê luyến một nam sinh tên là Cố Dư Sinh; có thể dưới ánh nắng rực rỡ oi nóng sau buổi trưa, cô sẽ bỗng nhiên nhớ tới, thời còn trẻ cô đã từng mê luyến nam sinh đó, hắn có sườn mặt xinh đẹp và khí chất trong trẻo nhất trên đời; càng có thể cô sẽ ở trên đường cái nhìn thấy bóng dáng trong mộng của mình, ngây người sững sờ, sau đó nghĩ đến hắn cảm xúc chỉ còn lại xúc động và tiếc nuối; lại càng có thể, chuyện còn trẻ của cô sẽ trở thành đoạn nhạc đệm, giấu hắn ở dưới tận đáy lòng, sau đó gặp được người mình mê luyến, bắt đầu cuộc sống mới.
Chỉ là, cho đến rất nhiều năm sau, Tần Chỉ Ái mới biết được, một khắc kia không phải là chấm dứt chuyện xưa, mà mở đầu chuyện xưa.
Cố Dư Sinh lỡ hẹn, điểm thi cuối kỳ của cô lại cao đến thất thường, rối tinh rối mù.
Đối với cô mà nói khi đó, khoảng thời gian đó quả thực chính là trời sụp đất nứt vô cùng u ám.
Ngô Hạo còn chưa lên đại học, Hứa Ôn thường xuyên đi chơi lêu lổng với hắn suốt kỳ nghỉ hè, mỗi lần đi chơi, Hứa Ôn đều gọi Tần Chỉ Ái đi cùng, nhưng Tần Chỉ Ái lại sợ gặp lại Cố Dư Sinh, cho nên mỗi lần đều nghĩ ra các lý do khác nhau mà cự tuyệt.
Có thể là bởi vì duyên cớ sắp ngăn cản hai phía, mà Hứa Ôn và Ngô Hạo thường xuyên giận nhau, ngày đó Hứa Ôn khóc lóc chạy tới nhà của Tần Chỉ Ái, ngồi ngây ngốc tới tận buổi tối, chờ Hứa Ôn khóc đến đói bụng, nói muốn hoá đau buồn phẫn nộ thành một bữa tiệc lớn còn xin Tần Chỉ Ái đi cùng, nhất quyết lôi kéo cô ra khỏi cửa, đi đến một nhà hàng cơm Tây.
Ngày đó thật sự là khéo, Hứa Ôn và Tần Chỉ Ái mới đi vào nhà hàng cơm Tây, lúc đang chuẩn bị đi tìm vị trí ngồi, thì lại gặp phải hàng xóm của Ngô Hạo, người hàng xóm ấy vốn không cho Hứa Ôn và Tần Chỉ Ái có cơ hội nói chuyện, đã lớn giọng, gọi to về phía một dãy ghế lô: “Hạo ca, vợ cậu đến rồi kìa!”
Hứa Ôn đứng ở chỗ đó định quay đầu bước đi, trái lại Ngô Hạo từ bên trong nhảy ra, giữ cô lại, hai người lôi tay kéo chân một hồi, thì đã làm lành, sau đó Tần Chỉ Ái được Hứa Ôn lôi kéo, vào ngồi vào trong ghế lô với bọn Ngô Hạo.
Ghế lô rất lớn, có hai mươi ba người ngồi ở trong đó, dưới ánh sáng hơi tối ở trong phòng, trong chốc lát Tần Chỉ Ái vốn không thấy rõ ai là ai.
Chờ Ngô Hạo gọi cho cô và Hứa Ôn một phần bít tết, ăn đến gần một nửa, Tần Chỉ Ái mới phát hiện, Cố Dư Sinh đã ở đây.