Cố Dư Sinh đưa lưng về phía Tiểu Vương, nghe thấy tiếng hắn nói chuyện với Tần Chỉ Ái trong điện thoại, tầm mắt mới trở nên hoảng hốt.
Hắn thả cô đi rồi?
Nhưng không thả cô đi thì làm thế nào bây giờ?
Cũng không thể vì hắn nghĩ cô giống Tiểu Phiền Toái mà cứ ích kỷ như vậy, kiềm hãm sự nghiệp của cô, cứ ép cô ở Hối thị.
Lỡ như đến cuối cùng điều tra ra cô thật sự không phải là Tiểu Phiền Toái thì sao? Lúc đó lại đuổi cô đi à?
Nếu không sớm quyết định, sẽ làm phụ lòng cô, chi bằng thừa dịp còn chưa hoàn toàn khiến cô đau khổ, buông tha cho cô đi.
Dù sao hắn ngủ với cô đêm đó nhưng dù chuyện đó không phát sinh, không phải cũng đã hủy hoại tương lai của cô rồi sao?
Mặc dù không có cách nào hiểu rõ tại sao cô lại có thể đi vào lòng hắn nhưng những điều này không quan trọng, ngược lại, sau khi cô rời đi, cô sẽ chỉ còn là ký ức của hắn.
Kỳ thật cô đi cũng rất tốt, cô ở bên cạnh hắn, hắn sẽ lại càng có tâm tư với cô, vì Tiểu Phiền Toái không ở bên mà hắn lại không kiềm chế được đi tiếp cận cô, đối với cô thật sự không công bằng chút nào.
Giống như lúc nằm viện, hắn tinh tường cảm nhận được những hấp dẫn mà cô mang đến, hắn liều mạng muốn tránh xa những hấp dẫn kia, liền đuổi cô đi, nhưng khi nghe mẹ cô gặp chuyện, lại không nhịn được mà đứng ra giúp cô.
Đã hạ quyết định, nhưng tại sao ở trong lòng lại như móc cô ra khỏi trái tim, có chút không nỡ, có chút đau đớn khó chịu.
…..
Lúc Tần Chỉ Ái ra khỏi câu lạc bộ Kinh Thành đã là buổi trưa.
Có thể là do cô quá hoang mang, rất dễ đói bụng, Tần Chỉ Ái nghĩ tới trong thành phố A cách đó không xa có một quán ăn cũ khá ngon, liền đón xe qua đó.
Lúc ăn mì, Tần Chỉ Ái nhận được điện thoại của Tiểu Vương.
Cố Dư Sinh nói để hắn suy nghĩ một lúc, cô cho rằng ít nhất phải là đến hết năm, hắn mới có thể cho cô câu trả lời, không nghĩ rằng cô rời đi chưa được hai tiếng đồng hồ, hắn đã nói cho cô biết, hắn đồng ý để cô rời khỏi Hối thị rồi.
Nói chuyện khách sáo với Tiểu Vương một chút, sau khi cúp máy, đột nhiên Tần Chỉ Ái không muốn ăn nữa.
Nhưng vì bé con trong bụng, cô buộc chính mình phải ăn hết sạch sành sanh tô mỳ trước mặt.
Còn chưa gọi nhân viên phục vụ tính tiền, cô liền đột nhiên chạy đến nhà vệ sinh nôn.
Lần này còn nôn nhiều hơn lần trước, đợi đến khi cô dừng lại, cả người đều đã rã rời.
Cô chống tay lên bồn nước, thở hồng hộc, bỗng nhiên chóp mũi đau xót, mắt đỏ hồng.
Những năm gần đây cô qua lại với hắn nhiều như vậy, mỗi lần hợp rồi lại tan, lại là những lần khổ sở đau lòng đến không thể chịu nổi.
…….
Từ quán mỳ đi ra, Tần Chỉ Ái vốn định trực tiếp đón xe về nhà nhưng lúc qua trường A, cô chợt nhớ đến việc nửa tháng trước lúc mình rời khỏi Bắc Kinh có viết thư cho S Quân, cũng không biết hắn viết thư hồi âm cho cô chưa.
Nghĩ vậy cô liền đến phòng bảo vệ ở trường tìm trong một đống thư từ, thật sự tìm thấy thư hồi âm củaS Quân.
…..
Về đến nhà, Tần Chỉ Ái liền thu dọn hành lý, kéo vali đến ga tàu hỏa.
Sau khi ngồi lên tàu, Tần Chỉ Ái lấy thư củaS Quânra đọc.
S Quânnói nếu cô có thời gian muốn đến núi Trường Bạch đi du lịch, hắn có thể làm hướng dẫn viên du lịch cho cô.
Trong thư hắn không nói với cô chuyện mà cô gặp lại người đàn ông kia mà ở cuối thư lại nói một chuyện ngoài dự tính của Tần Chỉ Ái.