Quản gia “A” với Tần Chỉ Ái một tiếng, còn chưa mở miệng hỏi con số này là có ý gì, Tần Chỉ Ái liền bổ sung một câu: “Người gọi điện thoại cho anh ấy, nói cho anh ấy biết là được rồi.”
Sau đó không chờ quản gia đáp lại đã quay người lên lầu.
–
Tần Chỉ Ái bị thương, không thể tham dự họp báo, chỉ có thể ở nhà nghỉ ngơi.
Hai người trước vết thương đau, khiến cô không ngủ được, mãi cho đến ngày thứ ba thứ tư, vết thương bắt đầu khô mày, mới dần bớt đau.
Sau bảy ngày, Tần Chỉ Ái đến bệnh viện kiểm tra, vết thương ở lòng bàn chân lành rất nhanh, sau này lành sẽ để lại một vết sẹo ngoằn ngoèo xấu xí.
Bảy ngày trước, ngày sinh nhật Cố lão gia, bởi vì Tưởng Tiêm Tiêm gây khó dễ, Tần Chỉ Ái không thể mừng thọ ông.
Lúc Lương Đậu Khấu rời khỏi Bắc Kinh, nhắc đi nhắc lại cô phải làm cho ông vui, nên Tần Chỉ Ái từ bệnh viện về đã lái xe đến nhà cũ của Cố gia.
Tần Chỉ Ái không đến sớm, lúc đến đã là mười hai giờ trưa rồi, nhà đã ăn cơm xong.
Cố lão gia thấy cô đến thì rất vui vẻ, vừa để cô ngồi xuống nói chuyện, vừa dặn quản gia đi chuẩn bị món mà cô thích ăn.
Nói là món cô thích ăn, thật ra đều là những món Lương Đậu Khấu thích ăn.
Lúc cơm làm xong được một nửa, Cố lão gia mới ý thức được cô chỉ đến có một mình, liền thuận miệng hỏi: “Sao hôm nay cháu lại tới? Dư Sinh biết cháu tới không?”
“Anh ấy đi làm, không biết cháu đến đây.” Lúc nói xong câu này, Tần Chỉ Ái phát hiện mặt mình ngày một đỏ lên.
Những ngày gần đây cô không nhìn thấy bóng dáng của Cố Dư Sinh, làm sao biết lịch trình lúc này hắn đang ở đâu.
Cô đóng vai Lương Đậu Khấu lâu như vậy, không đơn thuần chỉ là thủ đoạn được cải thiện mà cả bản lĩnh nói dối đều trở nên rất lưu loát.
Trong lòng Tần Chỉ Ái tự giễu một hồi, mi mắt hơi rũ xuống để trấn tĩnh: “Cháu ở nhà một mình cũng buồn, ngày sinh nhật của ông lại không khỏe về sớm, hôm nay cháu đến chơi với ông.”
“Vẫn là Tiểu Khấu biết quan tâm ông nhất, so với Dư Sinh, còn hiểu chuyện hơn nhiều.”Cố lão gia nghe Tần Chỉ Ái nói xong, hài lòng cười không ngậm miệng lại được, sau đó bỗng nhiên nghĩ đến điều gì đó, hướng về phía nhà bếp gọi: “Má Trương, làm thêm hai món Dư Sinh thích ăn đi.”
Má Trương đáp lời, Cố lão gia quay đầu nhìn Tần Chỉ Ái: “Đúng lúc ăn cơm một mình rất buồn chán, chờ chút bà Trương bỏ cơm vào hộp cháu con mang đến công ty cho Dư Sinh và cháu cùng ăn.”
Đưa cơm cho Cố Dư Sinh?
Cố Dư Sinh phiền nhất là cô xuất hiện trước mặt hắn, ông làm cơm hôp cho cô đem đến công ty tìm hắn, không phải đem cô đưa vào chỗ chết sao?