Cho dù cô không nói, nhưng hắn vẫn biết đã xảy ra chuyện gì.
Cố Dư Sinh quay đầu nhìn vào cảnh tượng trong phòng giáo vụ, nghĩ đến chuyện trước mắt phải làm là giải quyết cho xong chuyện trong đó, lại nhỏ nhẹ mở miệng: “Xin lỗi, anh lại tới trễ, để em phải chịu oan ức rồi.”
Hắn nói hai lần, cô đều không thể thích ứng được.
Đám người đứng phía sau hắn nhìn thấy như vậy liền bốn mắt nhìn nhau.
Cố Dư Sinh cũng không để ý đến sự trầm mặc của cô, trái lại nhìn thấy giữa lông mày của cô vẫn nheo lại thể hiện sự oan ức, trong lòng hắn lại khó chịu, hắn lại cười dịu dàng với cô một cái, lại dùng giọng nhỏ nhẹ nói: “Em chờ anh ở đây một chút, anh xử lý chuyện bên trong đã.”
Cố Dư Sinh nói câu này xong lại đứng tại chỗ một chút, mới quay đầu nhìn mấy người đứng cách đó không xa, hất đầu một cái, sau đó nhóm người đó liền vậy quanh Cố Dư Sinh, cuồn cuộn tiến vào phòng giáo vụ như gió lốc.
Tầm mắt của Tần Chỉ Ái lại nhìn theo bóng người củaCố Dư Sinh,nhìn vào phòng giáo vụ.
Qua cửa sổ, cô có thể dễ dàng nhìn thấy Cố Dư Sinh vào phòng giáo vụ xong, việc đầu tiên là lễ phép chào khỏi mẹ Tần và Tần Gia Ngôn xong, bất quá lúc hắn nhìn thấy Tần Gia Ngôn, lại trố mắt nhìn một hồi.
Đám người mà Cố Dư Sinh kéo theo, nhìn hắn chào hỏi mẹ và em trai của Tần Chỉ Ái, cũng khách sáo cúi chào theo.
Sau đó không biết bọn họ nói gì, Cố Dư Sinh còn tự đưa mẹ Tần và Tần Gia Ngôn ra khỏi phòng giáo vụ, còn có một giáo viên đi ra theo.
Vị giáo viên kia đang đóng cửa phòng giáo vụ lại, gọi Tần Chỉ Ái, đưa ba người họ đến một phòng nghỉ ngơi, còn tự tay rót nước cho họ uống.
Cho tới nay, mẹ Tần từ nãy đến giờ nhìn thấy vị giáo viên này thay đổi thái độ 180 độ, vẫn có chút đứng ngồi không yên.
Trên đường giáo viên kia rời đi, lúc này mẹ Tần lại nói vào tai Tần Chỉ Ái, cuống cuồng hỏi: “Tiểu Ái, người kia là ai mà có lai lịch lớn như vậy, con có biết không. hắn dẫn mấy người kia vào, bỗng nhiên thầy chủ nhiệm đang lớn lối hùng hổ bỗng nhiên ỉu xìu… thật giống như là trong người mấy người này có một nhân vật cái gì bộ trưởng gì đó, nói chung là làm rất lớn…”
Mẹ Tần lại nói không rõ ràng lắm, Tần Gia Ngôn ngồi một bên chống quai hàm, lại không vui vẻ gì giải thích: “…Là bộ trưởng bộ giáo dục.”
Mẹ Tần lập tức gật đầu: “Đúng đúng đúng!”
Tần Chỉ Ái còn chưa rõ tình hình nữa chứ đừng nói là giải thích cho mẹ cô hiểu, cô chỉ có thể nói: “Trước đây anh ấy là ông chủ của con.”
…..
Chuyện này nên giải thích cũ thể thế nào, cô cũng không thể nào giải thích ở đây được, cô chỉ biết chưa tới 10 phút, Cố Dư Sinh đã quay lại từ phòng giáo vụ.
Theo sau Cố Dư Sinh còn có Tiểu Vương và hai người trong nhóm lúc nãy.
Vừa vào đến, cũng không chờ Cố Dư Sinh giới thiệu, lập tức cười xán lạn với Tần Chỉ Ái: “Tần tiểu thư, chuyện lần này thật sự là chúng tôi sai, là sai lầm của chúng tôi.”
“Đúng đúng, chúng tôi sai rồi, là chúng tôi chưa tra xét rõ tình hình, đúng là sinh viên này không giân lận, chúng tôi sẽ nghĩ biện pháp khác để bồi thường cho em sinh viên này…”