Lúc đầu ngón tay sắp bấm nút gọi, Cố Dư Sinh lại nặng nề nhét điện thoại qua một bên.
Gọi tới làm gì chứ? Nói cho cô biết hắn và Lương Đậu Khấu không có bất kỳ quan hệ gì, hay là vẫn mắng cô một trận, sau đó xé xác Lương Đậu Khấu?
Cô là gì của hắn chứ?
Mắng cô, hắn không nỡ, giải thích, hắn có tư cách gì mà giải thích?
Trong lồng ngực Cố Dư Sinh ngày một tức giận, lửa càng ngày càng cháy lớn.
Suy nghĩ kỹ lại, hình như từ sau khi Tiểu Phiền Toái đi, hắn đã lâu không tức giận đến vậy rồi.
Cố Dư Sinh đưa thuốc đến bên miệng, tàn nhẫn hút một hơi thật sâu, sau đó nặng nề phun khói, nhìn khói thuốc bay trong không trung, hắn căm tức giơ tay lên, dùng sức vồ tóc của mình.
Cho dù hắn không biết người hắn tìm có chính xác là Tiểu Phiền Toái hay không nhưng cũng không muốn để cô ấy hiểu lầm hắn và Lương Đậu Khấu như vậy.
Nếu như cô thật sự là Tiểu Phiền Toái thì làm sao bây giờ?
Quan trọng hơn là ngoại trừ những người có mối quan hệ thân thiết với hắn, cũng không ai biết được hắn đang và Lương Đậu Khấu như thế nào, nhưng lúc này lại là một tiểu thư ký thì làm sao có quyền hạn để Lương Đậu Khấu vào phòng hắn ở, chắc chắn là có ông nhúng tay vào rồi.
Đã sớm biết sau khi về Bắc Kinh sẽ không được thanh tĩnh nhưng lúc này chỉ mới có mấy ngày mà sự tình đã…trời ạ…
Cố Dư Sinh xoa xoa huyệt thái dương đau đớn, vừa hút thuốc lại nghĩ, bình thường Lương Đậu Khấu quay quay bên cạnh ông hạch sách đủ điều còn chưa tính, buộc hắn ở trước mặt ông phải thế này thế kia cũng nhịn, nhưng bây giờ họ lại còn ở trước mặt tiểu thư ký… hủy đi hình tượng thuần khiết của hắn, hắn không thể coi như không có gì được…
Nếu không thể giải thích ngắn gọn dứt khoác với tiểu thư ký, vậy hắn có thể dùng cách khác, hắn có thể để cho tiểu thư ký biết, hắn không có ở chung phòng với Lương Đậu Khấu.
Cố Dư Sinh ngậm thuốc nhìn chằm chằm từng chuỗi lá xanh rũ xuống đầu, trầm tư vài giây mới ngồi dậy, hô lên: “Tiểu Vương!”
“Bây giờ gọi điện thoại thông báo cho thư ký Tần, nửa giờ…”
Không, nửa giờ hình như hơi lâu, nếu như cô cảm nhận được trong nửa tiếng đồng hồ đó hắn và Lương Đậu Khấu đã làm gì thì tính sao bây giờ?
Cố Dư Sinh hơi dừng một chút, vì sự thuần khiết thanh sạch của chính mình mà đổi giọng nói: “15 phút, không, năm phút đồng hồ, sau năm phút triệu tập cuộc họp ở phòng hội nghị ở lầu hai với các phó tổng giám đốc.”
“Bây giờ sao?” Tiểu Vương liếc mắt nhìn thời gian, đã hơn 10 giờ đêm rồi, hơn nữa hôm nay còn là ngày ngoại khóa mà?
“Đúng, ngay bây giờ.” Ngữ khí của hắn hoàn toàn chắc chắn, hắn từ trên giường đá cứng đứng lên, cầm quần áo đi đến phòng thay đồ, lúc sắp đến cửa phòng, hắn bỗng dừng bước.
Mấy người phó tổng đó hình như hơi ít người, nên gọi thêm nhiều người nữa để trông có vẻ hoành tráng, như vậy cô mới biết hắn và Lương Đậu Khấu không ở cùng một phòng.
Vừa mới nghĩ như vậy xong, Cố Dư Sinh liền quay đầu, nhìn về phía Tiểu Vương đang kinh ngạc vì hắn lại quyết tâm dâng trào “mắc” họp vào lúc này, lại nói thêm một câu: “Ngoại trừ mấy phó tồng còn phải gọi các vì giám đốc của các bộ ngành lên.”
Suy nghĩ một chút, Cố Dư Sinh xác định không có vấn đề gì, mới đẩy cửa quần áo đi vào.
Sau khi tiếng cửa phòng đóng lại, Tiểu Vương lúc này mới khôi phục lại tinh thần, hắn bấm một cái vào đùi mình, cảm thấy đau đớn, điều đó chứng tỏ rằng những lời căn dặn của Cố Dư Sinh vừa rồi đều là thật, sau đó mới vội vã cầm điện thoại di động lên, bắt đầu gọi điện thoại cho Tần Chỉ Ái.