Sau một lát, cô lại nói: “Có phải anh nói những câu kia trước mặt cô ấy nên…”
Không thể phủ nhận, khi nghe những lời nói thâm tình đó, cô rất cảm động, cũng rất hạnh phúc, lúc nhìn thấy Lương Đậu Khấu chui vào lòng Chu Tịnh khóc, rất hả giận, cũng mừng thầm, nhưng mà Lương Đậu Khấu khó chịu, lại nói cho ông, hắn và cô còn chưa chào hỏi ông cũng đã đến cục dân chính trước rồi.
“Nói hay không cũng vậy thôi…” Cố Dư Sinh lái xe qua một khúc cua, sau đó quay lại liếc mắt nhìn Tần Chỉ Ái: “…Bị cô ta bắt gặp, coi như không giấu ông cũng sẽ biết thôi.”
Vậy cũng đúng… Tần Chỉ Ái không nói gì, nhưng mắt lại thấp thỏm nhìn về phía điện thoại của Cố Dư Sinh.
Cố Dư Sinh nhận thấy được sự bất an của cô, lúc về cách biệt thự còn khoảng năm phút, Cố Dư Sinh đột nhiên dừng xe bên đường, sau đó nắm chặt tay Tần Chỉ Ái, nhìn cô chăm chú mà nghiêm túc, lại nói: “Tiểu Ái, chuyện đến nước này rồi, sẽ có biện pháp giải quyết, em cũng đừng quá lo lắng, đúng, người cháu dâu mà ông hằng ngóng trông là cô ấy nên có thể chưa thể tiếp nhận em, nhưng bây giờ em đang mang thai, ông chắc chắn không thể nào từ chối chắt của mình được, cũng sẽ không làm khó em, hơn nữa không phải em còn có anh sao?”
Rõ ràng hai ngày nay hắn đã khiến cô cảm động nhiều như vậy, Tần Chỉ Ái có cảm giác như mình đã trở nên miễn dịch, có thể những lời khẩn cầu này không có tác động gì đến cô nhưng câu: “không phải em còn có anh sao?” lại khiến cô cảm động, chót mũi cô xót xót cười yếu ớt với Cố Dư Sinh: “Nếu như để Đậu Phộng Nhỏ biết ba của nó coi mình là bùa hộ thân của mẹ nó thì nhất định nó sẽ khóc nhè cho coi.”
Cố Dư Sinh nhìn Tần Chỉ Ái cười, lại khởi động xe, nhưng sau đó lại có chút buồn bực hỏi: “Đậu Phộng Nhỏ?”
“Đúng vậy…” Tần Chỉ Ái lúc này mới nghĩ đến cô còn chưa nói cho Cố Dư Sinh biết mình muốn gọi Bảo Bảo là “Đậu Phộng Nhỏ”: “… Nhũ danh của Bảo Bảo là ‘Đậu Phộng Nhỏ’. Em đã nghĩ từ rất lâu, nghe đáng yêu ha?”
Cố Dư Sinh nhìn qua kính chiếu hậu liếc Tần Chỉ Ái, cười lạnh ha ha một tiếng, sau đó tỏ vẻ như rất vui mừng, nói: “Cũng may em không lấy cái tên tiểu ham ăn.”
Đáng ghét! Đã nhiều năm như vậy rồi mà cứ nói cô ham ăn vặt!
Tần Chỉ Ái mở miệng cắn sau gáy Cố Dư Sinh một cái.
…….
Lúc trở lại biệt thự, Cố Dư Sinh dặn dò quản gia đi chuẩn bị nước tắm, sau đó đi cắt trái cây mà nấu cho cô một ly sữa nóng.
Lúc hắn bận rộn, Tần Chỉ Ái ngồi trên ghế salon trong phòng khách xem tivi, điện thoại của Cố Dư Sinh để trên khay trà trước mặt cô, lâu lâu lại run lên.
Tắm xong, ăn trái cây, uống sữa, Tần Chỉ Ái lại bị Cố Dư Sinh dụ lên giường đi ngủ.
Có thể do buổi tối Cố lão gia cứ liên tục gọi điện thoại, Tần Chỉ Ái ngủ không sâu, lúc dưới lầu có tiếng xe, cô đã hoàn toàn tỉnh táo lại.
Cô không mở mắt ra, giả vờ như đã ngủ say, vẫn cảm giác được Cố Dư Sinh rút tay ra khỏi đầu cô, nhắt quần áo mặc vào, ra khỏi phòng ngủ.