Hắn ngồi trên ghế salon ở đại sảnh, đầu ngón tay đang cầm thuốc hút, tay còn lại cầm điện thoại di động.
Biểu hiện trên mặt hắn hơi khó coi, giống như bất cứ lúc nào cũng sẽ nổi giận vậy, đại khái lại gọi điện thoại cho cô không được, không có ai bắt máy, hắn liền tức giận nặng nề ném điện thoại di động lên bàn, sau đó tàn nhẫn hút hai hơi thuốc, tiếp tục ấn lên điện thoại di động động hai cái, lại đưa lên tai.
Lần này hắn càng khó chịu hơn so với lần trước, lúc Tần Chỉ Ái cho rằng hắn sẽ đập điện thoại trong tay, người đàn ông kia bỗng nhiên nhìn thấy cái gì, động tác dừng một chút, sau đó liền quay đầu chầm chậm nhìn về phía cô.
Lúc Tần Chỉ Ái còn đang bối rối không biết vì sao hắn lại ở đây, cô đang không biết có nên đến chào hỏi hắn hay không, Cố Dư Sinh thu hồi tầm mắt, dập thuốc trên tay, sau đó đứng lên đi về phía cô.
Không phải là hắn đến tìm cô chứ?
Tần Chỉ Ái đứng tại chỗ, nhìn thấy Cố Dư Sinh bước đến chỗ mình, khiếp sợ không nói nên lời.
“Sao điện thoại của em lại không gọi được?” Đáy mắt Cố Dư Sinh vẫn còn sự phẫn nộ lúc nãy, âm thanh giống như là đang trách móc cô.
“A?” Tần Chỉ Ái nghe thấy, đầu tiên là kinh ngạc hỏi ngược lại một tiếng, sau đó lại hiểu được thì ra lúc nãy là hắn đang gọi điện thoại cho cô,… Vì vậy, hắn thật sự đến tìm cô?
Lúc đại não của Tần Chỉ Ái đang nhanh chóng phân tích tình hình, cô nhìn thấy người đàn ông nhíu mày một hồi, vội vàng tỉnh táo lại, giải thích: “Lúc em quay truyền hình trực tiếp điện thoại đã hết pin tắt nguồn rồi.”
Dừng một chút, Tần Chỉ Ái lại hỏi: “Anh tìm em có chuyện gì không?”
“Em ở phòng nào?” Cố Dư Sinh nghe câu hỏi một đằng, lại trả lời bằng một câu hỏi khác.
Tần Chỉ Ái buồn bực liếc mắt nhìn Cố Dư Sinh.
Cố Dư Sinh nhìn đồng hồ trên tường, khoảng gần năm giờ, cũng chính là còn mười phút nữa là đến 24 giờ theo giờ Bắc Kinh,… Hắn nhìn cô không nói gì, cũng không đợi kịp câu trả lời của cô, liền giật túi xách của cô tìm kiếm bên trong hai lần mới lấy được thẻ phòng, sau đó liếc mắt nhìn thẻ, trực tiếp lôi cổ tay cô quay người đi về phía thang máy.
Thang máy đi thẳng một đường, Cố Dư Sinh cứ sốt ruột nhìn đồng hồ trên tay nhiều lần, cửa thang máy vừa mở ra hắn liền không chờ được mà kéo tay Tần Chỉ Ái đi về phía phòng của cô.
Hắn cầm thẻ phòng mở cửa, đẩy cô vào phòng, sau đó liền theo sát phía sau đi vào, hắn giơ cổ tay, còn lại ba phút.
Kế hoạch hoàn thành, cả đời này đây là lần đầu tiên Cố Dư Sinh tặng quà cho phụ nữ, nói hắn không hồi hộp chính là đang nói dối.
Hắn đi tàu hỏa đến Paris, vẫn luôn nghĩ không biết nên đưa quà cho cô như thế nào.
Vốn nghĩ ổn rồi nhưng khi gặp cô, hắn lại sốt sắng lên.
Thật sự rất lúng túng nha… Ban đầu lúc hắn còn là đội trưởng trong quân đội, hắn cũng không hề cảm thấy như vậy nha… Trong lòng Cố Dư Sinh thầm nói một lúc lâu, những cái kia căn bản là đã được tổ chức tốt, hắn cũng không cần phải quá lo lắng.
Mắt thấy ba phút ngắn ngủi kia chỉ còn lại một nửa, nếu hắn không nói, sinh nhật của cô sẽ trôi qua mất.
Càng sốt ruột, Cố Dư Sinh lại càng căng thẳng, càng căng thẳng, hắn lại càng quên những gì muốn nói, hắn giơ cổ tay lên liếc mắt nhìn thời gian, ở năm mươi giây cuối cùng, lại cắn răng lấy một hộp dây chuyền từ trong túi đựng laptop, ném thẳng vào ngực cô, mơ hồ nói: “Sinh nhật vui vẻ.”