Lần này, Cố Dư Sinh rất lâu cũng không lên tiếng.
Qua khoảng chừng một phút, Ngô Hạo mới hỏi: “Chính là Tần Chỉ Ái, anh không nhớ sao? Lúc trước cấp ba, cả ngày đều đi cùng vợ em, là cô bé hay cùng đi chơi với chúng ta đó?”
Cố Dư Sinh vẫn im lặng, Tần Chỉ Ái nghe được âm thanh trái tim mình vỡ vụn, một lát sau, cô nghe thấy tiếng của Cố Dư Sinh nhạt nhẽo truyền tới: “Không có ấn tượng.”
“Không ấn tượng?” Ngữ khí của Ngô Hạo có chút khẩn trương: “Người không quá cao, gầy, tóc rất dài, da trắng, mắt đặc biệt to, lúc đó vợ của em còn là bạn ngồi cùng bàn với cô bé ấy.”
“Ai da anh thật sự không nhớ sao? Các người gặp nhau rất nhiều lần, cô bé kia nói chuyện rất dịu dàng, hay kéo dài, lớn lên so với vợ của anh còn đẹp hơn nhiều.”
“A…” Cố Dư Sinh bỗng cười khẽ thành tiếng, giọng nói đầy vẻ trào phúng: “Chuyện cũ năm xưa còn nhớ làm gì, tôi có rất nhiều chuyện, không phải như cậu ăn no lại nhớ kỹ nhiều chuyện như vậy.”
Chuyện cũ còn nhớ làm gì… thân thể Tần Chỉ Ái lay động.
Thì ra, chuyện mà cô cho là tốt đẹp vui vẻ đến không thể quên được đối với người ta chỉ là một đoạn ký ức không nhớ cũng không sao.
Trong người Tần Chỉ Ái giống như bị vật gì đó đè lên, cực kỳ khó chịu.
Cô nỗ lực duy trì thái độ bình thường, nhưng trong mắt đã phủ một tầng sương đen kịt.
Hắn không nhớ cô, thật sự cô không nhớ cô… Ngô Hạo miêu tả tỉ mỉ như vậy, hắn cũng không nhớ ra cô…
Tần Chỉ Ái không có dũng khí ra khỏi phòng ăn, cô bưng trà lui về một bước, sau đó liền nghe thấy Cố Dư Sinh nói, âm thanh có chút mơ hồ do hắn vừa ngậm thuốc vừa nói chuyện: “Vợ của cậu là cái gì Ôn Noãn, có phải đã từng theo đuổi tôi không? Hay là đã quấn lấy tôi?”
“Xí, may cho anh, cô ấy không theo đuổi cũng không quấn lấy anh.”
“Thật sao?” Cố Dư Sinh thổi vòng khói, nửa tin nửa ngờ cười khẽ hai tiếng, hời hợt nói: “Không nhớ rõ là chuyện bình thường.”
Không nhớ rõ là chuyện bình thường… tay Tần Chỉ Ái run lên, ấm trà trong khay rơi xuống đất, phát ra tiếng vỡ giòn tan, ấm trà bể tan tành.
“Cái gì bể vậy?” Lục Bán Thành thính tai mở miệng trước.
Tần Chỉ Ái lúc này ý thức được bản thân quá bất cẩn, vội vàng ngồi xuống nhặt mảnh vỡ trên đất.
Đáy lòng cô khổ sở, động tác quá nhanh, không cẩn thận đầu ngón tay bị cắt trúng một vết.
Vết thương nhỏ làm cánh tay Tần Chỉ Ái run nhẹ, sau đó ở phía sau truyền đến tiếng của Lục Bán Thành: “Xảy ra chuyện gì? Bể ấm trà à? Không bị phỏng chứ?”
Lục Bán Thành liên tục hỏi mấy câu, sau đó mới chú ý đến vết thương nhỏ trên đầu ngón tay của Tần Chỉ Ái: “A, đứt tay rồi?”
Nghe Lục Bán Thành thốt lên như vậy, tầm mắt của Cố Dư Sinh cũng quay lại nhìn đầu ngón tay của cô.