Tần Chỉ Ái còn chưa nói gì, Cố Dư Sinh đã ném vào mặt cô năm chữ.
Em còn yêu anh không?
Những năm gần đây, cô vẫn luôn lặng thầm yêu hắn, nhưng lại chưa bao giờ nói đến chữ yêu với hắn.
Bây giờ hắn lại hỏi như vậy, đột ngột như vậy khiến cô không kịp chuẩn bị, làm cho não của cô trong nháy mắt trở nên trống rỗng, giống như là mất sổ nợ vậy, một tiếng cũng không nói nổi.
Hai người lại lặng lặng đứng đối mặt nhau.
Mưa còn rơi, trong đình cũng khá ẩm ướt.
Không biết qua bao lâu, Cố Dư Sinh mới lóe lóe mi mắt, từ từ quay đầu nhìn mưa bụi dày đặc, chú ý một ánh đèn cách đó không xa.
Tia sáng mờ nhạt như vậy, hắn và cô lại nói những điều này, chuyện của hắn và Lương Đậu Khấu còn chưa giải quyết.
Nhưng lần này tới Hàng Châu, hắn thật sự rất kích động, người hắn cho là cuộc sống mới của cô lại là em trai của cô, em trai của cô cũng nói cho hắn biết cô chưa từng yêu một ai khác… còn có ngày hắn bị tai nạn, cô lại đau khổ như vậy… trong lòng của cô rõ ràng là có hắn, đặc biệt là lúc nãy hắn vừa cất bước đi, đứng sau lưng vẫn có thể thấy bờ vai cô run run, nhưng dù mưa rất lớn, hắn vẫn có thể nghe thấy tiếng nức nở của cô rất nhỏ.
Một khác đó, hắn cảm thấy mình lại đau, lại sợ.
Cả đời này hắn chỉ yêu một người con gái, ban đầu biết cô có cuộc sống mới, hắn còn sợ bản thân sẽ làm phiền cô, vẫn luôn khống chế mà đồng ý để cô đi du học.
Bây giờ hắn vì cô mà đau lòng như vậy, đừng nói đến chuyện chờ đến lúc xử lý xong ông và Lương Đậu Khấu, rồi bàn chuyện tương lai với cô, thậm chí đêm nay, hắn cũng không chờ nổi nữa rồi.
Chỉ là, hắn và cô trong lúc đó đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, bây giờ, hắn có chút… không biết nên bắt đầu từ đâu.
Hắn lại muốn hút thuốc, nhưng hắn đứng gần cô như vậy, biết cô không thích mùi khói thuốc, lại không dám hút.
Hắn nghĩ rất nhiều câu trong đầu để nói với cô, nhưng vừa mở miệng, lại đi hỏi năm chữ ngắn gọn như vậy: “Em còn nhớ vấn đề anh hỏi em trước khi em rời khỏi Hối thị không?”
Câu trước là ‘em còn yêu anh không’, sao câu sau lại đổi đề tài rồi?
Chuyển quá nhanh, Tần Chỉ Ái ngẩn người, mới đuổi theo kịp tư duy của Cố Dư Sinh, “Ừ” một tiếng.
Lúc đó hắn để Tiểu Vương ra ngoài, hỏi cô một câu: “Em còn nhớ người mà anh đã kể với em khi vừa ở HảiNamvề không?”
“Em biết không? Cô gái đó là người mà anh yêu.” Cố Dư Sinh vẫn nghiêng người nhìn chằm chằm ngọn đèn cách đó không xa, lại từ từ nói, rất chậm, rất chậm: “Rất yêu, yêu tha thiết.”
Trước đây từ miệng Lục Bán Thành, hắn đã biết, hắn yêu cô.
Lúc ở sân bay cô nhìn thấy tờ tiền giấy kia, cô cũng đã nhìn thấy mấy chữ: “Tiểu Phiền Toái, anh thích em.”
Nhưng lúc này, nghe những lời đó từ trong miệng hắn, tâm tình của cô lại bị quấy lên hỗn loạn.