Từ trước tới nay cô chưa từng nghĩ đến việc mình thích Lục Bán Thành hay không, nói cách khác, cô vẫn kiên định cho rằng mình sẽ không bao giờ thích hắn.
Nhưng vào giờ phút này cô không thể không thừa nhận, trong lòng của cô, lúc cô không có chút đề phòng nào, đã bị hắn lẻn vào từ lúc nào không hay rồi.
Vừa mới bắt đầu, hắn thật sự là cơn ác mộng của cô, thật sự là do hắn, tâm lý của cô mới có vấn đề, ở bên cạnh Ngô Hạo mười năm, cô không thể không đau khổ. Sau đó con của Tưởng Tiêm Tiêm không còn, tuy rằng không có liên quan gì đến cô nhưng sau đó cô lại bị Lục Bán Thành cưỡng bức, lại phá thai……. liên tục những chuyện xảy ra như vậy cô không thể vượt qua được, mới trở nên như vậy.
Thời gian đó, cô thật sự trải qua rất nhiều đau khổ, dày vò, lại được hắn dùng thân phận Linh Độ, kéo cô ra khỏi những cơn ác mộng.
Có một số việc lúc đó không hiểu rõ, nhưng bây giờ nhìn lại, cô mới biết được, những năm Linh Độ kiên trì làm bạn với cô, giúp cô hết việc này đến việc khác, đã sớm khiến cô động lòng rồi.
Vì vậy lúc cô biết khi mình bị đau dạ dày đến ngất đi, là Linh Độ đưa cô đến bệnh viện, cô mới không nhịn được mà kích động muốn gặp mặt hắn như vậy.
Vì cô muốn tiếp xúc với Linh Độ nhiều hơn một chút.
Lúc cô ở Lệ Giang, gọi điện vào chương trình radio để kể hết mọi chuyện chính là ngày cô cho là mình đã có thể hoàn toàn buông bỏ tình cảm với Ngô Hạo, mà bây giờ nghĩ lại, là Ngô Hạo bị Linh Độ đẩy khỏi thế giới của cô, là Linh Độ đã chiếm lấy trái tim cô như vậy.
Khi cô nghe trộm cuộc hội thoại giữa Lục Bán Thành và Ngô Hạo, cô lại bắt đầu do dự, bắt đầu giãy dụa, cô bỏ hắn bệnh nặng như vậy bay về Bắc Kinh là do cô muốn trốn tránh hắn, không dám đối mặt với trái tim của mình.
Kỳ thật, vào lúc đó, cô đã yêu hắn rồi.
Chỉ vì cô quá hận Lục Bán Thành mà không thể nào chấp nhận được hắn là Linh Độ, chuyển biến quá lớn như vậy, trong phút chốc cô thật sự không thể nào chấp nhận được.
Vì vậy sau khi trở về Bắc Kinh, cả nửa tháng cô không dám liên hệ với Linh Độ, rồi lại phải gặp Lục Bán Thành, lấy cớ trả tiền cho hắn, thấy hắn, nhìn rõ sự cô đơn của hắn, cô lại đau lòng, lại không kiềm lòng được mời hắn đi ăn.
Những hành động kia đều nói lên một điều, cô thích hắn.
Vì thích nên cô mới có thể tiếp tục liên lạc với Linh Độ, vì thích cô mới tìm cách qua lại với Lục Bán Thành.
Cũng vì thích mà khi cô nghe thấy Tiểu Ái nói hắn muốn đi Mỹ, cả người lại không giống như mình nữa, còn chẳng quan tâm giờ giấc đi đến công ty của hắn đến rộp hết cả chân.
Chính là bởi vì thích mà dù Lục Bán Thành lấy thân phận là một Lục Bán Thành hay một Linh Độ, sau khi mất liên lạc, trong lòng cô mới thấy trống rỗng, mỗi ngày đều thấy nhớ nhung hắn.
Trong lòng của cô thật sự đã biết được đáp án từ trước, chỉ là cô nhu nhược, cô không dám đối mặt với tình cảm của chính bản thân mình, vẫn luôn tự lừa dối chính bản thân mình.
Cho đến hôm nay, khi nhìn thấy hắn và người con gái khác thân mật như vậy, trong lòng cô không chỉ có đau mà còn có đố kỵ, khiến cô không thể nào lừa gạt chính mình thêm được nữa.
Cô yêu hắn.
Thật lòng yêu hắn.
Tình yêu này đã lặng lẽ ươm mầm, mọc rễ, trưởng thành, trở thành một cây đại thụ che kín tim cô.