Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Ép Yêu 100 Ngày (Mạnh Mẽ Yêu Nhau 100 Ngày)

Chương 114: Lãng quên chính là điều vô tình nhất (4)

Tác giả: Diệp Phi Dạ
Chọn tập

Ngày hôm qua Lục Bán Thành cũng vì chuyện này mà bị Cố Dư Sinh trở mặt, nhẹ nhàng nói phía sau Ngô Hạo: “Ngày hôm qua tôi cũng nói với anh Sinh như vậy, kết quả bị chửi á!”

Ngô Hạo lập tực ngậm miệng lại.

Sau đó hai người từ từ quay đầu nhìn về phía Cố Dư Sinh.

Vốn tưởng rằng trong mắt hắn sẽ tràn đầy lửa giận, không ngờ Cố Dư Sinh lúc này lại cực kỳ bình tĩnh, vẫn đứng như vậy, nhàn nhạt nhìn chằm chằm bàn tay trống không của mình, không biết đang nghĩ gì.

Ngô Hạo và Lục Bán Thành không tin nổi, nhìn nhau vài lần, không thể nắm bắt được hành động của Cố Dư Sinh, cả hai đều không dám lên tiếng.

Qua khoảng chừng một phút, Cố Dư Sinh gật gật đầu, thu lại tầm mắt, nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ sáng loáng, không nói một lời bước ra phòng khách, ngồi trên ghế salon, lấy một điếu thuốc hút một mình.

Ba giờ, còn chưa tới ba giờ, Lục Bán Thành và Ngô Hạo đã về rồi.

Cả nhà vốn rất náo nhiệt bây giờ bỗng nhiên trở nên yên tĩnh lại.

Trên tivi âm lượng vốn nhỏ đột nhiên lớn lên.

Cố Dư Sinh nghe được cảm thấy phiền, cầm điều khiển từ xa tắt đi, sau đó nằm ngửa trên ghế sofa, nhìn chằm chằm trần nhà, hút liên tục ba điếu thuốc không ngừng nghỉ.

Lúc hắn định hút điếu thứ tư, liếc mắt nhìn đồng hồ, đã sắp đến bốn giờ, người phụ nữ kia bị mắng thì từ lúc đó lên lầu đến bây giờ cũng chưa hề xuống.

Cố Dư Sinh không nhịn được nhìn về phía cầu thang một chút, sau đó hút một hơi, không biết tại sao, hắn lại cảm thấy hôm nay thuốc lá thật nhạt nhòa vô vị, hắn phun khói thuốc, lại nhìn về phía cầu thang, cảm thấy mùi vị của thuốc cực kỳ khó chịu, liền dập thuốc, ném vào thùng rác.

Cố Dư Sinh lẳng lặng dựa vào ghế sofa một chút, liền đứng lên đi về phía nhà vệ sinh, sau đó ra ngoài, hắn nhìn hiên nhà, không biết ma xuôi quỷ khiến thế nào, hắn lại bước lên lầu.

Cố Dư Sinh đi dọc theo cầu thang, đi đến phòng ngủ chính.

Hắn đứng ở ngoài một chút, sau đó liền đưa tay mở cửa ra.

Tần Chỉ Ái ngồi trong phòng đang xem kịch bản, cảm giác được cửa phòng bị đẩy ra, theo bản năng quay đầu nhìn cửa.

Cố Dư Sinh cũng nhìn vào, ánh mắt hai người chạm vào nhau.

Dưới ánh sáng rực rỡ của hoàng hôn, xuyên thấu qua cửa sổ, vừa vặn chiếu vào khuôn mặt cô, nổi bật lên ánh mắt to tròn của cô.

Đáy mắt cô long lanh lay chuyển, trong suốt lấp lánh, so với ấn tượng của Cố Dư Sinh còn cuốn hút hơn, khiến đáy lòng của hắn đột nhiên không chuẩn bị kịp liền cảm thấy hoảng hốt, sau đó hắn mới ý thức được, mình đã đi lên lầu.

Nhưng mà, hắn lên lầu làm gì?

Tần Chỉ Ái không hỏi gì, nhưng Cố Dư Sinh đã muốn che dấu nên tìm cho mình một cái cớ, một bên giả vờ kéo ghế ngồi, “ừm” một tiếng, một bên nhanh chóng suy nghĩ, sau đó liền quay lại Tần Chỉ Ái, nhàn nhạt nói: “Tối thứ hai chuẩn bị một chút, theo tôi đi dự tiệc.”

Chọn tập
Bình luận