Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Ép Yêu 100 Ngày (Mạnh Mẽ Yêu Nhau 100 Ngày)

Chương 53: Có thể rời khỏi bao xa liền rời bấy xa (3)

Tác giả: Diệp Phi Dạ
Chọn tập

Một dự cảm vô cùng không tốt, hiện lên trong lòng Cố Dư Sinh, toàn thân hắn thoáng cứng lại, quay đầu nhanh lại, nhìn thấy giữa ngã tư đường, ngay chỗ hắn vừa mới đẩy ra, có một chiếc xe màu lam hiệu Phúc Đặc.

Đặc biệt ở trước xe, khoảng chừng hai thước, có một người đang nằm.

Mà cách tay trái người nọ không xa, là một tây trang.

Áo khoác tây trang đó, là vật hắn rất quen thuộc, cũng là vật mà hắn vừa mới cởi ra, vứt cho hạt lương đậu khấu kia.

Cho nên, người nằm ở nơi đó chính là….. Hạt lương đậu khấu?

Hắn đưa áo khoác cho cô, sau khi xoay người rời đi, sở dĩ cô ôm hắn lại, là bởi vì có xe đến đây sao?

Đại não Cố Dư Sinh không ngừng chuyển động, bên tai hắn vẫn còn nghĩ tới giọng kêu của hạt lương đậu khấu: “Cố Dư Sinh!”

Cơ thể của Cố Dư Sinh khẽ lung lay, tựa vào trên đèn đường phía sau, dưới ngọn đèn mờ nhạt kia, đầu của hắn cúi gầm xuống, khiến cho gương mắt tuấn mỹ xinh đẹp kia, mập mờ không rõ.

Trên mặt hắn là thần sắc hết sức bình tĩnh, không có chấn động gì, mà ánh mắt của hắn lại nhìn chằm chằm vào áo khoác tây trang ở trên mặt đất, không hề chớp mắt, cả người an tĩnh thoạt nhìn như một bộ phim bị bấm ngừng.

……

Hiển nhiên chủ xe hiệu Phúc Đặc cũng bị hốt hoảng bởi tai nạn xe cộ này, hắn ngồi ở trong xe ngây ra một hồi lâu, mới đẩy cửa xe ra, hoảng hốt khẩn trương bước xuống xe.

Mà Tần Chỉ Ái nằm ở trên mặt đấ, không nhúc nhích.

Chủ xe chạm thử vào người cô không biết cô có còn sống hay không, trong đáy lòng vô cùng sợ hãi, chậm rãi nhích bước chân, tới gần bên người Tần Chỉ Ái, hắn chậm rãi ngồi xổm xuống, đưa tay về phía trước mũi Tần Chỉ Ái.

Chủ xe còn chưa kịp kiểm tra hô hấp của Tần Chỉ Ái, thì người đang nhắm mắt nằm ở trên mặt đất, lại từ từ mở mắt ra.

Chủ xe thấy Tần Chỉ Ái tỉnh lại, thở dài nhẹ nhõm một hơi rõ ràng hỏi: “Tiểu thư, ngài có khỏe không?”

Tần Chỉ Ái chậm chạp một hồi lâu, mới phản ứng lại kịp rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, theo bản năng cô giật giật đầu, nhìn xem chung quanh, khi nhìn đến Cố Dư Sinh đang đứng dựa ở trên đèn đường nơi ven đường, thì rõ ràng vẻ mặt của cô đã thả lỏng rất nhiều, sau đó cô mới đưa tầm mắt về phía chủ xe, trả lời câu hỏi của hắn: “Tôi…… Khá ổn.”

“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi, nguy hiểm thật, nguy hiểm thật……” Chủ xe càng nghĩ càng sợ, liên tục lặp lại câu “Nguy hiểm thật” vài lần, sau đó mới đột nhiên như nhớ tới cái gì, vội vàng kiếm trong túi: “…… Tôi sẽ lập tức kêu xe cứu thương ngay, còn gọi cho cảnh sát nữa……”

“Không, không cần……” Tần Chỉ Ái nhẹ nhàng chuyển động cơ thể của mình, sau khi phát hiện không có gãy xương hay rạn xương, cô mới tiếp tục mở miệng nói: “Anh trực tiếp chở tôi đến bệnh viện đi.”

“Hả, được.” Chủ xe ngây người trả lời, qua một lát, mới hoàn toàn phản ứng kịp, sau đó hắn vội vàng vươn tay, nâng Tần Chỉ Ái lên khỏi mặt đất.

Chọn tập
Bình luận
× sticky