Ánh mắt đen kịt của cô bình tĩnh xuất hiện, nhưng khóe mắt lại rất sáng, dường như đang ngậm lấy một giọt nước.
Cố Dư Sinh nhíu mày, cẩn thận nhìn một chút, có thể là mình nhìn lầm, mới hỏi: “Em… tâm trạng không tốt sao?”
Cố Dư Sinh còn chưa hỏi xong, suýt nữa đã khiến Tần Chỉ Ái rơi nước mắt.
“Không có a…” cô lắc đầu hai cái, liền cúi đầu, hỏi Cố Dư Sinh: “Sao tự nhiên anh lại hỏi vậy?”
Nói xong, cô liền mở mắt cười với Cố Dư Sinh, vẫn xán lạn như cũ, thành một hình bán nguyệt hoàn hảo: “Hôm nay em rất vui nha!!”
Cô không cho hắn chỗ để chen vào, nhìn thấy đèn xanh trước mắt, lại giục hắn một câu: “Đèn xanh rồi, anh lái xe đi đi!”
Cố Dư Sinh không nói nữa, đạp ga, từ từ tăng tốc.
Hắn không phải là người ngu ngốc, tuy rằng biểu hiện của cô vô cùng hoàn hảo nhưng lúc cô cười khóe môi cứng ngắt, lông mày cũng tỏa ra sự đau khổ, hắn đã nhìn thấy.
Cô thật sự không vui, nhưng vì sao cô lại không vui chứ?
Cô che giấu trước mặt hắn như vậy, hẳn là không muốn cho hắn biết… hắn hỏi rồi nhưng cô cũng chỉ kiếm cớ lấp liếm cho qua.
Cố Dư Sinh mím môi một hồi, nhìn qua kính chiếu hậu, đúng lúc thấy trên đường có một cửa hàng tiện lợi, bỗng dưng hắn nảy ra một ý, liền dừng xe ở ven đường.
“Sao vậy ạ?” Tần Chỉ Ái nghi ngờ hỏi.
Cố Dư Sinh không lên tiếng, tháo dây an toàn, liền xuống xe, sau đó mới vòng qua đầu xe đi đến chỗ cô ngồi, giúp cô tháo dây an toàn, ra hiệu cho cô xuống xe.
Tần Chỉ Ái chần chừ trong chốc lát, không hiểu sao mình lại chui ra khỏi xe.
Cố Dư Sinh đóng cửa xe, nắm tay Tần Chỉ Ái đi đến cửa hàng, sau đó dừng lại dưới một ánh đèn đường, dặn dò Tần Chỉ Ái đứng chờ hắn rồi đi vào cửa hàng một mình.
Cố Dư Sinh đi vào cửa hàng rất nhanh, sau đó quay ra, trong tay cầm hai cây bút, hắn đứng trước mặt Tần Chỉ Ái đưa cho cô một cây, sau đó lại rút từ túi tiền ra hai tờ một trăm đồng màu đỏ, cũng đưa cho Tần Chỉ Ái một tờ.
Tần Chỉ Ái không hiểu Cố Dư Sinh đang làm gì, cô một tay cầm tiền một tay cầm bút hỏi: “Anh đưa em mấy cái này làm gì?”
Cố Dư Sinh không trả lời câu hỏi của Tần Chỉ Ái, ngược lại lại hỏi cô: “Em chưa chơi trò này sao?”
Tần Chỉ Ái không lên tiếng, chờ Cố Dư Sinh nói tiếp.
Cố Dư Sinh như đang nhớ lại cách chơi trò kia, qua khoảng nửa phút, mới nói: “Đem những lời em muốn nói viết lên tờ tiền này, sau đó dùng tờ giấy này mua đồ, để tờ tiền này luân chuyển, những người cầm đến tờ tiền này có thể nhìn thấy những suy nghĩ trong đáy lòng của em.”
Thật là một trò chơi lãng mạn, chỉ là… Tần Chỉ Ái than thở xong lại hỏi một câu sát phong cảnh: “Được không?”
“Không thử sao biết?” Cố Dư Sinh nói xong liền quay lưng đặt tờ tiền lên cột đèn, cầm bút viết trước.
Sau khi viết xong, hắn quay người cổ vũ Tần Chỉ Ái: “Em cũng mau đến viết đi.”