Khi hắn giơ tay lên đưa thuốc vào miệng, hắn lấy điện thoại di động ra, vừa nhả khói vừa mở màn hình điện thoại, lại khuôn khổ gửi tin nhắn cho Lương Đậu Khấu: “Ăn cơm xong chưa?”
Lần này gửi tin nhắn xong qua khoảng một thời gian dài mới được trả lời: “Ăn xong rồi.”
Cố Dư Sinh nhìn thấy ba chữ này, lại có một tin nhắn mới được gửi đến: “Thật ngại quá, lúc nãy ăn nên em không nhìn điện thoại di động.”
“Không sao.” Cố Dư Sinh bấm xong lại dừng một chút, sau đó bổ sung thêm vài chữ: “Bây giờ đang làm gì?”
“Đi dạo phố ạ.” Tần Chỉ Ái vốn đang ngồi trong phòng làm việc ăn mì, nhìn thấy tin nhắn của Cố Dư Sinh liền nghĩ đến việc tối qua hắn liên tục nhắc cô đi dạo phố, liền trả lời mấy chữ như vậy.
Lúc sau, cô sợ Cố Dư Sinh không tin liền mở ra album ảnh, lấy những hình ảnh tháng trước cô đã chụp một bức ảnh khi đi dạo ở trước cửa hàng Chanel, gửi cho Cố Dư Sinh.
……..
Nhìn thấy tin nhắn này của cô, tiếp theo lại là hình ảnh cửa hàng như vậy, chẳng lẽ cô thật sự đi dạo phố? Nhưng lại không có Chu Tịnh, chẳng lẽ là đi một mình?
Cố Dư Sinh nhíu nhíu mày, liền đưa hình ảnh này cho Lục Bán Thành ngồi đối diện, ngậm thuốc lá hỏi hắn: “Đây là ở đâu?”
Lục Bán Thành nghe xong bốn chữ còn hơi mơ màng, còn chưa biết Cố Dư Sinh hỏi cái gì đã nhìn thấy điện thoại của hắn leng keng vài tiếng, mới thấy hắn gửi một tin nhắn hình ảnh, lúc này mới hiểu ra, sau đó giơ bức ảnh lên một chút, mới nhận ra rồi nói: “Ở SPK a.”
Sau khi để điện thoại xuống, Lục Bán Thành còn tốt bụng hỏi thăm: “Anh Sinh, anh hỏi cái này làm gì?”
Cố Dư Sinh không để ý câu hỏi của Lục Bán Thành, dập tắt điếu thuốc đang hút, sau đó đứng dậy, liền gọi nhân viên phục vụ: “Tính tiền.” vừa lấy áo khoác vừa quay lại nói với Lục Bán Thành và Ngô Hạo: “Tôi có việc hai người từ từ ăn đi, hôm nay tôi mời.”
…….
Bởi vì hôm nay là chủ nhật, trong SPK có khá nhiều người.
Lầu một là khu mĩ phẩm, mời một MC nào đó, đang quảng cáo cho một mỹ phẩm của Pháp, rất rầm rộ, cực kỳ ồn ào.
Cố Dư Sinh đi một vòng, mới lên lầu.
SPK tổng cộng có năm tầng lầu, Cố Dư Sinh tìm từng tầng cũng không nhìn thấy bóng dáng của Lương Đậu Khấu đâu.
Hắn trở lại lầu một, nửa người dựa vào vách tường, lấy điện thoại di động ra giả vờ như vừa nhìn thấy tin nhắn của Lương Đậu Khấu, hỏi: “SPK sao?”
Tần Chỉ Ái lúc này đang cầm điện thoại di động chơi game, liền nhìn thấy tin nhắn của hắn, sau mấy giây lại trả lời: “Vâng.”
Vâng? Hắn đã đi nhiều vòng như vậy cũng không nhìn thấy cô đâu, vâng cái gì mà vâng?
Cố Dư Sinh mím môi, nuốt một ngụm nước bọt, không trả lời tin nhắn của “Lương Đậu Khấu”, dựa vào vách tường hút thuốc, sau đó liền đứng dậy, đi đến bãi đậu xe dưới tầng hầm, lái xe trở về nhà.
……..
Quản gia đang làm món tráng miệng, lại nghe thấy tiếng mở cửa, mặc tạp dề từ trong nhà bếp chạy ra, bà tưởng “Lương Đậu Khấu” trở về nhưng nhìn ra lại thấy Cố Dư Sinh, liền khựng lại một chút, nhưng sau đó lại nhanh chóng cười đáng yêu gọi: “Thiếu gia.”
Lúc Cố Dư Sinh dừng xe, cố ý nhìn xe trong gara, thấy Lương Đậu Khấu còn chưa về, vì vậy cũng chẳng nói gì với quản gia, cũng chẳng thèm liếc nhìn bà một cái, quẳng chìa khóa lên kệ rồi đi lên lầu.